Dùng xong tảo thiện Phó Tuyệt Ca tạm biệt bát gia quay trở về Đông Viện, lúc này mọi người vẫn đang mải mê phao trà nhưng thấy nàng lập tức bỏ việc chạy đến bao vây.
“Tuyệt Ca ngươi quen biết bát gia khi nào thế hả?”
“Ngươi mau mau dẫn bọn ta cùng gặp bát gia có được không?”
“Phải nha, ngươi lần tới giới thiệu bát gia cho bọn ta đi!”
Phó Tuyệt Ca đau đầu muốn chết, cố gắng lách người khỏi đám đông vây xem nhưng cung nữ bọn họ giống như hồ dán bám chặt không buông. Đám đông bắt đầu hỗn loạn ra sức chèn ép tranh cơ hội đến gần, một bàn tay vươn ra thô lỗ siết chặt vai nàng không cho di chuyển. Phó Tuyệt Ca tức giận giãy dụa nhưng bất thành, đám người kia càng ra sức chèn ép không chừa khe hở để nàng thoát thân.
“Đi ra!”
Đám cung nữ giả điếc tiếp tục hỏi dồn, có người còn lớn tiếng quát thẳng vào mặt nàng: “Ngươi thái độ gì vậy hả? Bọn ta chỉ muốn gặp bát gia không được sao?”
“Đúng đấy! Ngươi ích kỉ như vậy khác nào không xem bọn ta là bạn!”
Phó Tuyệt Ca lấy hết sức giãy mạnh hơi nữa, cánh tay chế trụ trên vai rơi xuống, cơ thể tìm lại được tự do nhanh chóng lách ra khỏi đám đông. Cung nữ Đông Viện định đuổi theo phía sau thì Hứa Trinh từ đâu xuất hiện ngăn cản.
“Các ngươi sao có thể hành xử thô lỗ như vậy chứ? Tiểu Tuyệt Ca đều bị các ngươi làm bị thương rồi kìa.”
Đám đông cung nữ lúc này mới miễn cưỡng tản ra quay trở về vị trí của mình, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bực dọc. Phó Tuyệt Ca dời mắt nhìn Hứa Trinh đang niềm nở đến gần, lờ mờ đoán được lý do tại sao nữ nhân này lại chủ động thân thiết với nàng.
“Ngươi không bị đau ở đâu chứ?”
“Ta tốt.” Phó Tuyệt Ca hướng Hứa Trinh nở nụ cười xa cách: “Đa tạ Hứa tỷ tỷ giúp đỡ, nhưng chuyện bát gia xin phép ta không nói đến. Chuyện của chủ tử, chúng ta là cung nữ không nên bàn luận, ta dù có quen biết với ngài cũng không dám quá phận làm càn. Các vị tỷ tỷ ở đây xin thứ lỗi ta nói thẳng, các ngươi muốn gặp mặt bát gia thì tự đi mà gặp, ta chỉ là nho nhỏ cung nữ không đến mức thần thông quảng đại khiến bát gia đi gặp các ngươi.”
Sắc mặt cung nữ càng thêm kém, nho nhỏ thảo luận với nhau, tựa hồ không vui với thái độ này của Phó Tuyệt Ca.
Những gì cần nói đều đã nói hết, Phó Tuyệt Ca quay trở về chỗ ngồi của mình, bắt tay vào phao trà dâng cho nữ quan kiểm tra. Xung quanh đôi khi nổi lên tiếng nghị luận xôn xao nhưng bầu không khí vẫn tương đối dễ chịu, ít nhất các nàng cũng không đến mức cãi nhau inh ỏi.
Riêng sắc mặt Hứa Trinh càng lúc càng khó coi, suốt buổi bực dọc đập đồ rầm rập, đến cả bánh trà cũng bị nàng xuyên vụn rơi đầy mặt bàn. Vì tìm cơ hội gặp bát gia Hứa Trinh không tiếc công chạy theo xum xoe lấy lòng Phó Tuyệt Ca, nào ngờ nha đầu này không những không giúp nàng còn ở trước mặt mọi người tạt nước lạnh vào mặt. Nếu không phải đang ở trong Đông Viện, sợ rằng Hứa Trinh đã cho Phó Tuyệt Ca một bài học để nha đầu ngu xuẩn biết thế nào là tôn ti.
Tầm nửa canh giờ thời gian sau Phòng nữ quan trở lại, nhìn thấy Phó Tuyệt Ca ngồi nghiêm chỉnh phao trà cũng không nói gì. Đối với chuyện tiểu cung nữ qua lại với hoàng tước không phải lần đầu tiên nữ quan được gặp, không ít cung nữ trong số đó một bước biến thành phượng hoàng bay lên cành cao.
“Một canh giờ nữa mang chén trà của các ngươi cho bản quan xem.”
“Tuân mệnh.”
Phó Tuyệt Ca loay hoay một lúc mới lấy đủ số trà trong bánh đặt vào bát lớn, tiếp theo mới tráng dụng cụ phao trà bằng nước sôi. Những cung nữ xung quanh đều làm gần xong, chỉ chờ đợi nước trà sôi sẽ châm vào trong chén. May mắn nữ quan thủ hạ lưu tình, mặc dù nàng danh nghĩa mang tội bị phạt nhưng vẫn chừa chút thời gian kịp phao một chén trà.
Thời gian đã điểm, cung nữ xếp thành hàng lần lượt dâng trà.
Phòng nữ quan trước đánh giá màu sắc nước trà, sau đánh giá mùi hương, cuối cùng mới nếm thử mùi vị. Hai phần ba số chén trà trên bàn bị loại, số còn lại trong đó có của Phó Tuyệt Ca được giữ nguyên.
“Phế phẩm! Bản quan dạy dỗ các ngươi bao lâu nay vậy mà chén trà cũng phao không nổi, sắp tới các ngươi làm thế nào để hầu hạ các chủ tử hả?”
Tất cả cung nữ hoảng hốt quỳ xuống khấu đầu: “Nô tỳ đáng chết, nữ quan thỉnh trách phạt!”
“Những thứ này đều đem xuống đừng làm bẩn mắt bản quan!”
Những cung nô bị khiển trách lần lượt khom người bước đến chỗ nữ quan mang khay trà trở về, đầu thủy chung cúi thấp nhìn mũi giày không dám hó hé nửa lời.
“Thời gian không còn nhiều nữa, nếu các ngươi cứ chậm chạp lười biếng như vậy sẽ phải khăn gối rời khỏi hoàng cung. Bản quan nhắc nhở các ngươi lần cuối, nếu còn tái phạm bản quan sẽ trực tiếp gạch tên các ngươi khỏi danh sách ra mắt hoàng tước thạc quân.”
“Nô tỳ minh bạch!”
“Lập tức làm lại!”
Hiếm khi thấy nữ quan giận dữ như vậy, không ai nói ai nhanh chóng quay về vị trí tiếp tục phao trà. Ngay cả nhóm cung nữ làm tốt vẫn phải làm lại lần nữa, trong Đông Viện liên tục phát ra tiếng va chạm lanh canh từ trà cụ.
Mải miết phao đến khi không còn cung nữ nào phạm sai lầm mọi người mới được đến phòng ăn. Lúc này cũng đã quá giờ ngọ, thức ăn chuẩn bị nguội lạnh từ lâu, trên mặt canh đóng mấy tầng váng mỡ. Chí ít có còn hơn không, lần lượt lấy cơm rồi tìm chỗ ngồi xuống, tiếng bàn tán xôn xao vẫn sôi nổi phát ra.
Phó Tuyệt Ca bưng khay thức ăn gồm chén cơm trắng, dĩa rau dưa muối, hai khối nhỏ thịt heo luộc chấm tương và chén canh trứng nguội lạnh. Xoay trái xoay phải tìm chỗ ngồi, vừa vặn chỗ bên cạnh Hứa Trinh còn trống, không chút do dự bước qua ngồi cạnh đối phương.
Hứa Trinh liếc mắt nhìn sang: “Người ta quan hệ với bát gia tốt như vậy, ta không dám đắc tội.”
Dứt câu liền bưng khay thức ăn qua chỗ khác ngồi, những cung nữ khác cũng nhanh nhẹn chuyển đi. Bất quá Phó Tuyệt Ca chẳng có lấy nửa điểm quan tâm, thoải mái hưởng thụ không gian trống trải. Đối với nàng mà nói, người khác làm gì nghĩ gì không quan trọng chỉ cần sống tốt phần mình là đủ rồi.
Đương mải mê dùng bữa thì ngoài thiện phòng truyền đến tiếng bước chân huyên náo, chốc sau công công bước vào ra hiệu mời với người ngoài cửa.
“Mi Cát cô nương, lối này.”
Mi Cát lễ độ hướng công công gật đầu, đảo mắt tìm kiếm một vòng thì phát hiện thân ảnh nho nhỏ của tiểu tam lệnh ái đang cô linh linh dùng bữa.
“Bát gia có thưởng, Công tước phủ tam lệnh ái Phó thị mời ngài ra nhận lễ vật.”
Phó Tuyệt Ca bất khả tư nghị đặt đũa xuống bàn, nhanh nhẹn chạy đến chỗ Mi Cát kính cẩn bái lạy. Từ trong tay tiểu thái giám tiếp nhận hương nan thêu chữ phúc, tỉ mẩn đặt vào tay nàng, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng món đồ bên trong rất quý giá.
“Không còn gì nữa xin phép cáo từ.”
Mi Cát dứt câu liền cùng tiểu thái giám rời đi, dáng vẻ vội vã như lúc xuất hiện. Xem chừng là lo sợ Quý phi nương nương phát hiện tra hỏi, đến lúc đó không chỉ Mi Cát mà bát gia cũng phải khó xử.
Phó Tuyệt Ca bái lạy lần nữa mới đứng dậy, không dám mở lễ vật bát gia ở thiện phòng dầu mỡ đành chờ đến khi về Đông Viện mới mở ra xem. Cung nữ xung quanh như cá thấy mồi kiễng chân nhìn ngó hương nan trong tay tiểu nha đầu, hy vọng có thể nhìn thấy lễ vật quý giá bên trong. Khi Phó Tuyệt Ca quay lại bọn họ liền tản ra như chưa từng phát sinh chuyện gì, bất đắc dĩ liếc trắng mắt, về chỗ ngồi tiếp tục xử lý cho xong ngọ thiện.
Buổi chiều nữ quan hạ lệnh cho mọi người quét dọn Đông Viện, riêng Phó Tuyệt Ca được gọi cùng đi Ti Chế Phòng ra mắt Chưởng chế. Thời gian gấp gáp Phó Tuyệt Ca chỉ kịp cất vội lễ vật bát gia tặng vào hành lý cẩn thận dùng chăn màn đè lên trên.
Phòng nữ