Một mực cho rằng tiểu muội muội này sợ hãi người lạ, quyết định tự mình đưa nàng quay về phòng nghỉ ngơi, bỏ lại đống hỗn độn cho hạ nhân giải quyết.
Nha hoàn nhanh chóng chạy đến muốn đón lấy tam lệnh ái: “Bát gia để nô tỳ giúp ngài.”
Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ sợ mưa ướt, trốn kĩ trong lòng Đông Phương Tầm Tuyết khiến ai nhìn thấy đều phải đau lòng. Nho nhỏ hài tử đi còn chưa vững lại bị dày vò đến mức gặp ai cũng sợ sệt e dè trốn trong vỏ bọc tự bảo vệ chính mình.
“Được rồi để ta.”
Mặc dù là tước quý nhưng ôm một đứa nhỏ lâu như vậy không tránh khỏi hai tay tê mỏi, cố gắng tiếp tục đi theo chỉ dẫn của nha hoàn Công tước phủ. Đại nương tử kịp thời ra lệnh nha hoàn chuyển Lưu thị qua một viện tử rộng lớn thoáng đãng, đợi lúc các nàng đến nơi thì nương thân đã được an bài nằm trên nhuyễn tháp.
Từ nhỏ sống trong lạnh nhạt của phụ thân, nương thân lại mất sớm, Phó Tuyệt Ca không còn biện pháp khác ngoài cắn răng nhẫn nhục sống trong Công tước phủ. Mơ hồ nhớ nàng và bát gia từng quen biết nhưng không phải thời điểm này, có vẻ như là vài năm sau đó trong một lần phụ thân đưa tất cả huynh đệ tỷ muội vào cung. Đến năm tám tuổi Phó Tuyệt Ca nhập cung tìm đường sống may mắn được tuyển vào Ngự Vũ Phòng, một khoảng thời gian sau đó nàng gặp được Đông Phương Tầm Liên. Vì một phân tình cảm không đáng có mà kiên trì theo đuổi hy vọng trở thành nữ nhân duy nhất của đối phương, ước mộng đã thành chung quy cũng chỉ là cát bụi chạm một cái liền tan.
Hôm nay có thể rúc trong lồng ngực ấm áp của bát gia, lắng nghe hơi thở đều đều chậm rãi đã đủ mãn nguyện. Chí ít nàng vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, chí ít vẫn gặp lại ngài một lần nữa để đền trả món nợ kiếp trước.
Đông Phương Tầm Tuyết phát hiện ngực áo hơi lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy tiểu muội muội đáng thương vẫn đang khóc: “Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ? Ở đây không có người lạ không cần sợ, ta sẽ đưa ngươi đi gặp nương thân.”
“Không sao.” Phó Tuyệt Ca dụi dụi hai mắt đến sưng tấy, giọng nói non nớt mềm nhẹ dễ nghe rót vào tai: “Đa tạ bát gia cứu mạng, nếu không có ngài ở đó Tuyệt Ca đã bị nha hoàn bắt lại đánh chết.”
“Sau này nếu còn xảy ra chuyện cứ cho người đến tìm ta, ta nhất định giúp ngươi đòi lại công đạo.”
“Bát gia, đến nơi rồi.”
Nha hoàn lên tiếng cắt ngang câu chuyện giữa hai người sẵn tiện đưa tay đẩy mạnh cửa ra, khom lưng khụy gối lùi dần về sau nhường đường. Đông Phương Tầm Tuyết xốc người Phó Tuyệt Ca đi vào trong, mặc dù viện tử này không lớn nhưng tạm có thể ở được.
Thoáng thấy nữ nhân nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp, Phó Tuyệt Ca nhanh như sóc thoát ly vòng tay của bát gia mà sà vào lòng nương thân khóc hô. Kiếp trước nàng không trốn thoát khỏi phòng củi tìm người cầu cứu, ngốc nghếch làm con rùa trốn trong cái mai cứng cáp mới khiến nương thân chết mòn trong Công tước phủ. Không biết Đại nương tử đã làm gì nương thân càng không biết trước lúc chết nương thân đã nói những gì. Suốt nhiều năm ròng rã Phó Tuyệt Ca không ngừng tự trách bản thân vô dụng hại chết nương thân, nếu nàng dũng cảm hơn kết cục đã không thê thảm như vậy.
Thật may lão thiên gia còn cho nàng cơ hội sống lại một lần nữa, đem những sai lầm của kiếp trước hảo hảo sửa đổi tuyệt đối không để bản thân phải vì chuyện gì mà hối hận.
Lưu thị cho rằng nhi nữ đã bị nha hoàn đánh chết, đau đớn khóc suốt mấy ngày mấy đêm. May mắn nhi nữ nhà nàng phúc lớn mạng lớn vẫn có thể bình an trở về, Lưu thị thiếu chút quỳ xuống dập đầu lạy tạ thần phật phù hộ.
“Tuyệt Ca, mau để cho nương thân xem ngươi.”
“Nương thân ta không sao.” Vô tình nhìn thấy váy trên người nương thân dính đầy máu, tâm Phó Tuyệt Ca loạn thành một đoàn: “Nương thân ngươi sao lại chảy máu nhiều như vậy? Là đại nương tử đánh ngươi sao?”
“Không sao, không vấn đề, là nương thân vội xem ngươi nên mới bị ngã.”
“Ngươi đừng có lừa ta!”
Tiếng hét của Phó Tuyệt Ca đặc biệt lớn khiến Lưu thị cũng phải chấn kinh, run rẩy kiềm chặt nhi nữ ở trong lòng không cho nàng tiếp tục nhìn vết thương.
“Nương thân ngươi có chuyện gì rồi? Tại sao không nói với ta!?”
“Tuyệt Ca ngoan ngoãn, đừng nói chuyện này nữa.”
“Nương thân!!”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn nha hoàn, đối phương hiểu ý xoay người chạy đi mời đại phu đến. Trong lúc chờ đợi Đông Phương Tầm Tuyết bước đến chỗ mẫu tử Phó Tuyệt Ca, nhẹ nhàng đem tiểu muội muội ôm lên.
“Tiểu muội muội đừng nháo, nương thân của ngươi đang mệt mỏi để nàng nghỉ ngơi đi.”
“Ta không muốn!” Phó Tuyệt Ca lại giãy dụa thoát khỏi kiềm kẹp của bát gia, hai mắt hoen đỏ ẩm ướt: “Nương thân đang bị thương, ta tuyệt đối không bỏ ngài lại một mình.”
“Hảo, hảo, ngươi muốn gì cũng phải ngoan ngoãn một chút.” Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng đầu nhìn vết thương trên váy, đè thấp giọng hỏi: “Tứ nương tử, chân ngươi bị thương sao?”
Chỗ yếu ớt nhất bị chạm trúng, Lưu thị không nhịn được bật khóc, chồm người về phía Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nàng. Mặc dù nương thân không nói nhưng bản thân nàng có thể hiểu, đôi chân kia sợ không thể đi lại được nữa.
Phó Tuyệt Ca khóc còn thê thảm hơn ban đầu, một phát nhào trở về lòng Lưu thị: “Nương thân, bọn họ đánh ngươi sao ngươi không chạy? Tại sao lại phải chịu đựng chứ!?”
“Tuyệt Ca còn trong tay Đại nương tử bảo nương thân làm sao bỏ đi?” Lưu thị cuống cuồng ôm chặt lấy nàng, vòng tay xoa vuốt hai má trắng mịn: “Nhi nữ ngoan, ngươi không sao là tốt rồi, nương chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may.”
“Nương thân…”
Nha hoàn mời đại phu đi vào, làm động tác tay ra hiệu mời rồi đứng lui sau lưng bát gia.
Đại phu ngồi xuống ghế, nhìn lướt qua vết máu trên váy vài phân thời gian: “Hài tử không nên nhìn cảnh này phiền cô nương mang bát gia và lệnh ái ly khai.”
Đông Phương Tầm Tuyết không cho ý kiến, lần nữa từ trên tay Lưu thị ôm người đi, nhỏ giọng mở miệng: “Ta đưa lệnh ái ra ngoài một chút.”
Lần này Phó Tuyệt Ca không giãy dụa, ngoan ngoãn cuộn người trong lòng bát gia cùng đối phương rời khỏi phòng. Cẩn thận đặt Phó Tuyệt Ca đứng vững trên đất, Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xổm xuống giúp nàng phủi bớt bụi bẩn, động tác thập phần ôn nhu.
“Bát gia.” Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay của bát gia lay lay hai cái: “Đa tạ ngài giúp đỡ ta và nương thân, ta nhất định tìm cơ hội báo đáp cho ngài.”
“Chuyện báo đáp thì không cần.” Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu mỉm cười, lật lại bàn tay của nàng rồi đặt xuống: “Sau này có khó khăn cứ đến tìm ta.”
Trong mắt giấu không khỏi tia thất vọng, nghĩ lên trời xuống đất cũng không dám nghĩ bát gia sẽ cự tuyệt. Phó Tuyệt Ca nhìn hai bàn tay đến ngây người, ngực quặn đau không thở nổi, lẽ nào kiếp này bát gia sẽ không yêu nàng?
Nhận thấy Phó Tuyệt Ca sắc mặt không tốt, cho rằng vết thương phát đau liền lo lắng nhìn trái phải: “Tiểu muội muội ngươi thấy khó chịu?”
“Không có.” Nén tiếng thở dài trong lòng, Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt lấp lánh như tinh tú: “Bát gia, ta họ Phó, tên hai chữ Tuyệt Ca, sau này ngài cứ gọi ta là Tuyệt Ca.”
Đông Phương Tầm Tuyết cười cười, đưa tay nựng mặt nhỏ của nàng: “Gọi tiểu muội muội rất đáng yêu mà.”
“Gọi Tuyệt Ca!”
Không nghĩ Phó Tuyệt Ca không thích người khác gọi tiểu muội muội, Đông Phương Tầm Nguyệt bất đắc dĩ thuận theo nàng.
“Hảo, gọi ngươi Tuyệt Ca. Còn ta là Đông Phương Tầm Tuyết, có thể gọi ta Tầm Tuyết tỷ tỷ.”
“Bát gia.”
“Tỷ tỷ.”
“Bát gia.”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết liếc trắng mắt, nhéo nhéo mặt nàng hai cái: “Gọi một tiếng tỷ tỷ không được sao?”
Phó Tuyệt Ca có chết cũng không gọi bát gia là tỷ tỷ, cứ gọi như thế sau này các nàng rất khó ở chung một chỗ. Chỉ sợ đồ đầu đất này nghe gọi nhiều cho rằng hai người thật sự là tỷ muội, đến một lúc nào đó trốn tránh tình cảm thì càng phiền toái hơn.
Nha hoàn đứng bên cạnh nhịn không được che miệng cười: “Bát gia không phải sắp có đệ đệ rồi sao? Sao lại bắt lệnh ái công tước phủ gọi ngài là tỷ tỷ như vậy?”
“Cũng không phải thân đệ, bọn ta vẫn có chút xa cách.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn hai bên cánh tay của Phó Tuyệt Ca, sủng nịch cong mắt cười: “Không muốn gọi thì không gọi, Tuyệt Ca, ngươi là người bạn đầu tiên mà ta quen biết, sau này ta sẽ thường xuyên đến xem