Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng, dùng hết sức bình sinh đỡ thẳng vợt trúc nhưng rất nhanh lại bị đè lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải.
“Bát gia! Nô tỳ thật sự biết sai rồi, cầu ngài cứu nô tỳ!”
“Ngươi nói.” Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xổm trước mặt Phó Tuyệt Ca, đầy mặt hứng thú trêu cợt: “Ngươi thật sự biết sai sao? Vậy hối lỗi như thế nào đây?”
“Nô tỳ chỉ thuận miệng nói đùa thôi, thật sự không biết mình sai ở đâu.”
“Ngươi hảo, còn dám lừa gạt ta?”
Khịt khịt mũi hai tiếng, Phó Tuyệt Ca giở thủ đoạn cuối cùng lấy nước mắt dụ dỗ: “Nô tỳ mỏi, muốn ngã rồi, bát gia còn không giúp sẽ bị vợt đè chết.”
Biết rõ vợt trúc không thể đè chết người, Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh tiếp tục trò đùa của mình: “Ngươi không biết lỗi của mình ở đâu thì tiếp tục chịu phạt đi.”
“Đừng mà!!” Phó Tuyệt Ca như hầu tử bị dí lửa vào mông cuống quýt tìm bừa một tội danh: “Là nô tỳ, là lỗi nô tỳ, nô tỳ không nên trêu chọc bát gia xấu hổ, cũng không nên đòi lại bức tú cẩm lý! Bát gia, cầu tha mạng, nô tỳ hai tay đều mất cảm giác rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết chỉ đưa một tay đỡ lấy vợt trúc, sức nặng tiếp tục đè lên người Phó Tuyệt Ca: “Không còn?”
“Còn nữa sao?”
Mắt thấy bát gia sắp rút tay lại, Phó Tuyệt Ca hoảng hồn khiếp vía kêu to: “Còn! Nô tỳ không nên lúc nào cũng đòi bỏ về! Nô tỳ cam đoan nhất định sẽ hầu hạ bát gia thật tốt, tuyệt đối không dám lơ là tắc trách!”
Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng kéo khóe môi, đưa tay còn lại kéo vợt trúc xuống, tiện tay nhéo mặt Phó Tuyệt Ca hai cái. Bả vai đau nhức như vừa cõng hai tạ thóc nặng trịch, Phó Tuyệt Ca trong lòng nhỏ lệ, kiếp này bát gia sao có thể xấu tính như vậy chứ?
Có khi nào do nàng đùa cợt quá trớn khiến bát gia tâm tính đại biến?
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, theo đó truyền đến tiếng nói của bát gia: “Hồ điệp ở kia, chúng ta mau qua đó.”
Mi Cát mấy lần há miệng muốn nói đều bất thành, hồi hộp nhìn trái nhìn phải sợ hạ nhân phát hiện bát gia giờ này không đọc sách chỉ lo vui chơi. Bất quá hai ngươi đang vui vẻ kia không hề phát hiện tâm tình hoảng loạn của Mi Cát, ban đầu là đuổi bắt hồ điệp sau lại biến thành đuổi bắt nhau. Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn lách người chạy trước, bát gia đuổi theo lấy lại hồ điệp của mình, ồn ào náo nhiệt khắp hoa viên.
“Bát gia bắt được toàn bộ đều là của nô tỳ!” Phó Tuyệt Ca ôm chặt lồng hồ điệp vừa chạy vừa hổn hển thở dốc: “Ngài đừng đuổi theo nữa, nô tỳ chạy hết nổi rồi!!”
Mặc kệ Phó Tuyệt Ca la hét không biết mệt, Đông Phương Tầm Tuyết sải chân một phát túm được tiểu ngốc đem nàng ôm lên cao. Phó Tuyệt Ca thảng thốt hét to, hai chân trên không trung điên cuồng quẫy đạp hòng thoát khỏi kiềm kẹp nhưng bất thành.
Đông Phương Tầm Tuyết trực tiếp đem nàng ôm cao hơn, ha hả cười không thấy hai mắt: “Ngươi chạy a! Tiếp tục chạy a!”
Phó Tuyệt Ca ôm chặt lồng hồ điệp trong lồng, kiên quyết không khuất phục: “Ngài phải thả nô tỳ mới chạy được chứ!”
“Ta không thả, ngươi tự tìm cách thoát đi.”
“Bát gia khí lực lớn như vậy nô tỳ làm sao thoát?”
Nghĩ ngợi một lúc trực tiếp ném bỏ lồng hồ điệp ra đằng trước, cánh tay ngắn duỗi ra câu chặt cổ bát gia, hai chân vòng qua siết lấy thắt lưng. Đông Phương Tầm Tuyết bị động, còn chưa kịp phản ứng thì tiểu ngốc đã như keo chó dính chặt trên người, lồng gỗ lăn lóc bung chốt tạo thời cơ cho hồ điệp bay mất.
“Hắc!” Phó Tuyệt Ca giả vờ ngây thơ chớp mắt: “Nô tỳ bắt được bát gia rồi.”
Tư thế này có điểm kì quặc, Đông Phương Tầm Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt, luống cuống đem Phó Tuyệt Ca thả xuống đất. Bất quá tiểu ngốc bám rất chặt, kiên quyết không chịu thả tay ra, hai người cứ như vậy duy trì tư thế không thể nào mờ ám hơn.
“Tiểu ngốc, ngươi mau thả tay.”
“Không được!” Phó Tuyệt Ca chôn đầu vào hõm cổ bát gia làm nũng: “Ngài khi dễ nô tỳ trước, nô tỳ sẽ không tha thứ cho ngài.”
“N-Ngươi thả ra trước đã!” Tư thế này có chút cổ quái khiến Đông Phương Tầm Tuyết khó lòng cử động, từ từ hạ thấp lưng xuống: “Tiểu ngốc, ngươi ngoan ngoãn nghe lời bát gia, thả lỏng tay một chút nhé?”
“Không!”
Đông Phương Tầm Tuyết quẫn bách không phải xử lý chuyện này thế nào thì đúng lúc lão tiên sinh quay trở về còn dẫn theo một người – Tứ gia Đông Phương Tầm Liên. Đại khái không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng này, lão tiên sinh có chút hốt hoảng quay đầu vuốt chòm râu bạc, phất phất tay ra hiệu Mi Cát mau chóng giải quyết.
Mi Cát còn chưa biết phải làm gì thì tứ gia đột ngột bước tới dùng sức tách hai người ra, còn thô lỗ siết cánh tay Phó Tuyệt Ca lưu lại vết hằn đỏ sẫm.
“A, đau!” Phó Tuyệt Ca một mặt giãy dụa một mặt cố gắng gỡ tay tứ nhân tra: “Bát gia mau cứu nô tỳ!”
Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn tiểu ngốc bị tứ hoàng tỷ làm đau, bước lại kéo mạnh tay nàng đem tiểu ngốc bảo hộ phía sau lưng: “Thất lễ rồi.”
“Lão bát, ta đang giúp ngươi đấy.” Đông Phương Tầm Liên không hài lòng nheo mắt nhìn: “Ngươi ở ngoài sân ôm ấp cung nữ còn ra thể thống gì? Để Quý phi nương nương biết nhất định sẽ bị phạt nặng.”
“Nô tỳ cũng không có ôm ngài, cáo trạng cái gì?”
“Nếu ngươi muốn ta vẫn có thể ôm ngươi.”
Phó Tuyệt Ca ôm ngực làm động tác ói mửa, có bệnh mới muốn ôm ngươi!
“Các ngươi không biết phép tắc gì cả, mau chóng quay về phòng đọc sách.”
Tiếng quát tháo của tiên sinh kéo ba người trở về thực tại, không khỏi xấu hổ cúi đầu tạ lỗi. Lão tiên sinh cho rằng bát gia tuổi nhỏ trong trắng như giấy không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này trong sân, suy nghĩ kĩ lại liệu có phải hắn dạy sai chỗ nào hay không?
Ba hài tử lần lượt lẽo đẽo theo sau, ngoan ngoãn trở về vị trí ngồi của mình.
“Thánh thượng có chỉ để tứ gia cùng đến học với bát gia, tiên sinh Hiệt Phương Điện cũng sẽ lần lượt đến dạy thi thư cho các ngài.” Lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu bạc, không mặn không nhạt nói tiếp: “Bát gia, sau này hậu viện sẽ có thêm người hành xử nên chuẩn mực hơn, đừng để người khác đánh giá ngài không hiểu quy củ.”
Đông Phương Tầm Tuyết đầy mặt xấu hổ chỉ biết cúi đầu nhìn trang sách.
Riêng Phó Tuyệt Ca lại bình tĩnh mở miệng: “Tiên sinh thế nào là chuẩn mực? Nô tỳ là cung nữ ôm ấp bát gia tất nhiên không có chuẩn mực, nhưng ban nãy nô tỳ bất cẩn té ngã bát gia cứ như vậy trơ mắt bỏ mặt có còn gọi là chuẩn mực hay không?”
Lão tiên sinh thần sắc ngưng trọng, hai chân mày từ từ nhíu chặt lại với nhau: “Vậy ngươi nói tước quý và quân quý tiếp xúc có chỗ nào gọi là chuẩn mực?”
“Thiên hạ luôn lấy tước và quân làm chuẩn mực, nhưng nô tỳ cảm thấy con người vốn đã là chuẩn mực rồi. Nhân tình thế thái, đạo lý đối nhân xử thế hẳn tiên sinh đã thuộc nằm lòng, hiền nhân xưa nay chỉ lấy nhân lấy hiếu lấy nghĩa không ai lấy quân lấy tước. Nhưng hiện tại đi đâu làm gì cũng phân rạch ròi quân tước há chẳng phải bẻ cong chuẩn mực của thánh nhân?”
Không nghĩ nho nhỏ cung nữ có thể nói ra những lời này, lão tiên sinh đầy mặt khiếp sợ song lại nghi hoặc quan sát. Thoạt nhìn tiểu cung nữ chỉ khoảng ba bốn tuổi nhưng khẩu khí lẫn thần thái không thể lẫn vào đâu được, tương lai hoặc mệnh số phú quý còn không cũng là bậc tài hoa uyên bác.
Đối với cung nữ có chút hiếu kì tiếp tục hỏi: “Theo ngươi phân quân phân tước điểm nào không tốt?”
Phó Tuyệt Ca vẫn giữ nguyên thái độ ung dung nhàn nhã: “Phân quân phân tước ưu khuyết đều có, tựa như đại nhân đại tài thêm tước phận sẽ càng thêm uy nghi thần võ, đề cao sĩ khí bậc trượng phu. Quân phận thể hiện yểu điệu nhu mềm của nữ tử khuê phòng, mang khí chất ôn hòa âm tính. Phân quân phân tước âu cũng chỉ nên dùng để phân biệt như thế, ngoài ra nô tỳ cảm thấy việc tước có thể làm thì quân cũng có thể làm.”
Nghe mấy lời này của Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên nhịn không được khoát tay cắt lời: “Quân hay tước đều để phân chia khác biệt đẳng cấp, nếu ngươi nói việc tước làm