Nhỡ như tứ hoàng tỷ bịa đặt vu khống nói không chừng tam hoàng muội nổi tiếng bốc đồng ngang ngược sẽ thực sự làm khó tiểu ngốc.
Phát hiện tâm tình bát gia kì kì quái quái, Phó Tuyệt Ca lo lắng ngồi xuống bên cạnh lay khẽ cánh tay: “Bát gia buồn ngủ rồi sao?”
“Không có.”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa chén nước lại cho nàng, chậm chạp mở miệng: “Đã tìm được khăn chưa?”
“Tìm được rồi, nô tỳ đãng trí để quên trên thư án của ngài.”
“Tìm được thì tốt.”
Đặt chén nước ngay ngắn trên bàn, Phó Tuyệt Ca đến trước gương tháo dở búi tóc, từng lọn từng lọn tóc dài trượt qua đầu vai mềm mại. Ngày thường Phó Tuyệt Ca không quá chú ý đến việc búi tóc cài thoa, có khi một năm cũng chưa từng thay đổi kiểu tóc, kim thoa ngân thoa dùng cũ vẫn không chịu bỏ đi.
“Tóc ngươi dài ra không ít rồi.”
Phó Tuyệt Ca nghiêng người nhìn mái tóc của mình, vui vẻ mỉm cười: “Sắp dài đến thắt lưng rồi, bát gia ngài xem, nô tỳ chỉ còn vài năm nữa có thể tham gia lễ cập kê.”
“Không sai, đợi đến lúc đó ta đích thân đến dự lễ cập kê của ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết bước xuống giường, chầm chạp di chuyển ra sau lưng nàng: “Tóc dài có ý nghĩa gì ngươi biết không?”
“Cô nương tóc dài rồi nên gả có phải không?”
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười, tự tay giúp nàng vuốt thẳng mái tóc, cảm giác giống như chạm vào sợi tơ mềm mịn sáng bóng.
“Phải, tóc dài rồi nên gả.”
Phó Tuyệt Ca chuyển thân đem hai tay vòng qua cổ bát gia, mắt cười cong thành cầu vồng nhỏ. Bát gia nhiệt tình đáp lại, vòng tay qua eo nàng thu ngắn khoảng cách nhưng do chênh lệch chiều cao mà phải cúi thấp thêm một chút. Đáy mắt phảng phất tình ý điềm mật, tựa hồ không còn ai có thể thay thế đối phương trong lòng.
“Nô tỳ muốn bát gia ôm về giường.”
“Muốn ta ôm về giường cũng được nhưng ngươi phải cởi bớt y phục đã, mặc cả ngày đã bẩn không thể nằm lên giường.”
“Hảo ni.”
Lách người thoát khỏi ôm ấp của bát gia, cẩn dực đem ngoại bào tháo hạ chỉ mặc hai lớp áo cùng yếm thêu bên trong. Ngoài trời lạnh lẽo Phó Tuyệt Ca còn tính không cởϊ qυầи áo mà leo lên giường ngủ, bất quá bát gia nằm bên cạnh nàng càng không dám tuỳ hứng làm theo ý mình.
Đông Phương Tầm Tuyết dễ dàng đem Phó Tuyệt Ca ôm về giường ngủ, tiểu ngốc nằm bên trong còn nàng thì nằm bên ngoài, đêm nào cũng ngủ cùng giường đắp cùng chăn. Vẫn chưa buồn ngủ hai người liền xoay mặt vào nhau nho nhỏ nói chuyện, đây xem như một thói quen khó bỏ.
“Ngươi từ Ích Phương Trai về có gặp chuyện gì không?”
“Không có, nô tỳ đi nhanh rồi về nhanh chẳng thấy ai cả.”
“Vậy cũng tốt.”
Phó Tuyệt Ca mím mím môi nghĩ ngợi, chậm rì rì áp sát đến gần bát gia, lí nhí mở miệng: “Bát gia, Ngự Vũ Phòng đang tuyển vũ cơ, nô tỳ muốn đến Ngự Vũ Phòng học khiêu vũ không biết...”
Còn chưa kịp nói hết bát gia đã lớn tiếng cắt ngang: “Không được.”
“Tại sao? Nô tỳ muốn khiêu vũ!”
“Ngươi khiêu vũ để làm gì? Hơn nữa địa phương đó phức tạp như vậy, ta không yên tâm ngươi.”
“Ngự Vũ Phòng mục đích dạy dỗ vũ cơ ca múa, nô tỳ chỉ muốn học khiêu vũ để biểu diễn cho bát gia xem. Ngài cũng biết nô tỳ thích cổ cầm nhạc khí bao nhiêu mà, bát gia, nô tỳ nhất định không làm ngài mất mặt đâu.”
“Không được là không được!” Đông Phương Tầm Tuyết thô lỗ kéo chăn trùm qua đầu nàng: “Đi ngủ, trễ rồi.”
“Bát gia!” Phó Tuyệt Ca giãy dụa ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt đỏ bừng bừng muốn khóc: “Nô tỳ vẫn muốn học khiêu vũ, bát gia không đáp ứng nô tỳ liền... liền không quan tâm ngài nữa!”
“Tiểu ngốc...”
“Nô tỳ thật sự thích khiêu vũ, muốn khiêu vũ một khúc để ngài thưởng thức. Lẽ nào bát gia không muốn thấy nô tỳ khiêu vũ sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết mệt mỏi xoa mi tâm đau nhức: “Tiểu ngốc đừng nháo nữa.”
“Ngài...”
Phó Tuyệt Ca ủy khuất bĩu môi, xoay người đem chăn kéo về phía mình, kiên quyết không chịu đắp chung chăn với bát gia. Đông Phương Tầm Tuyết chồm người qua xem thử, ngón tay thon dài chọt chọt vào gò má tiểu ngốc.
“Ngươi nỡ để ta chịu lạnh sao?”
“Vậy nô tỳ không cần nữa!”
Dứt khoát tháo chăn trả lại cho bát gia, Phó Tuyệt Ca vừa đặt chân xuống sàn liền lạnh đến co ro, trong lòng có chút hối hận rồi. Dĩ nhiên Đông Phương Tầm Tuyết nhận ra tiểu ngốc do dự, xoay người quan sát nàng xoắn xuýt không biết nên xuống giường hay quay trở về.
“Không đi nữa sao?”
Phát ra một tiếng hừ nhỏ, Phó Tuyệt Ca lấy hết dũng khí bước xuống giường, cắn chặt răng chạy qua trường kỉ nằm co ro như con tôm luộc.
“Ngươi thật là.”
Đông Phương Tầm Tuyết không nỡ nhìn tiểu ngốc chịu lạnh lập tức ôm chăn đến trường kỉ một phát bọc nàng như bọc bánh. Phó Tuyệt Ca ra sức giãy dụa, hướng đôi mắt đỏ bừng ngập nước tố cáo.
“Bát gia mau buông nô tỳ ra!!”
“Ngươi sao phải kiên quyết như vậy?”
“Những gì cần nói nô tỳ đều đã nói, bát gia không đáp ứng nô tỳ sẽ không về giường.”
Nhịn không được đưa tay xoa mi tâm đau nhức, tiểu ngốc càng lớn càng không chịu nghe lời nàng.
“Tiểu ngốc ngươi không nghe ta nữa sao?”
Phó Tuyệt Ca phụng phịu chui vào chăn không chịu trả lời.
“Ta làm tất cả đều vì tốt cho ngươi.”
“Nô tỳ cũng chỉ muốn bát gia thích nô tỳ.”
“Ta vẫn luôn thích ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết ân cần hạ thấp người đem tóc dài của nàng vén ra sau đầu: “Ngoan ngoãn nghe lời ta nói, Ngự Vũ Phòng không nên đến thì hơn, ta có thể cho người đến dạy ngươi khiêu vũ.”
“Ngài nghĩ nô tỳ khiêu vũ trong Diên Hồng Điện sẽ bị người ta bàn tán thế nào?”
Lặng lẽ trút một tiếng thở dài: “Ngươi xác định?”
Phó Tuyệt Ca xoay người lại, áp hai tay lạnh lẽo lên má bát gia chủ động đặt một nụ hôn. Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày vẫn nhíu chặt với nhau, tiểu ngốc liền chồm lên hôn giữa mi tâm nàng còn dâng lên nụ cười xinh đẹp như hoa.
“Bây giờ chịu về giường ngủ chưa?”
“Hì, bát gia ôm ôm.”
Điểm nhẹ vào chóp mũi tiểu ngốc, tuy dùng ánh mắt khiển trách nhưng vẫn khom người đem nàng lẫn chăn ôm trở về giường. Nhẹ nhàng đặt tiểu ngốc xuống giường đem chăn đắp kín người rồi từ từ nằm xuống bên cạnh. Phó Tuyệt Ca chủ động nhích đến ôm chặt lấy bát gia, dựa đầu vào lồng ngực ấm áp, khí lạnh mùa đông đều không thể chạm đến hai người.
“Học ở Ngự Vũ Phòng chịu ủy khuất cũng đừng tìm ta cáo trạng.”
“Sẽ không, nô tỳ nhất định sẽ học thật tốt để khiêu vũ cho bát gia xem.”
Đông Phương Tầm Tuyết hôn khẽ lên trán nàng, an ổn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Ngay cả Phó Tuyệt Ca cũng không thể thức lâu hơn nữa, trốn trong lòng bát gia tránh gió tuyết ngoài cửa sổ trong mơ cũng vui vẻ nở nụ cười.
========================
Sinh thần tam thạc quân được tổ chức phi thường long trọng, người ra vào tấp nập, lễ vật chất thành núi trong sảnh vẫn chưa thu dọn xong. Tam thạc quân là nhi nữ duy nhất của Thụy Quý phi, bản thân Quý phi thân thể hư nhược không thể tiếp tục hoài thai chỉ có thể trông cậy vào nha đầu này. Từ nhỏ tam thạc quân nổi tiếng thông minh lanh lợi, lớn lên lại khả ái động lòng người, trong các vị thạc quân Hoàng thượng chính là sủng ái nàng nhất. Cũng vì vậy tam thạc quân tương đối bướng bỉnh cố chấp, tuy không gây ra đại họa nhưng khiến huynh đệ tỷ muội không ít lần đau đầu với nàng.
Tam thạc quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa tiện tay vứt bỏ vỏ hạt dẻ xuống sàn nhà: “Bát hoàng tỷ vẫn chưa đến sao?”
“Vẫn chưa, chủ đợi thêm một chút nữa đi.”
“Phiền chết ta rồi.”
Đưa tay để cung nữ dìu đứng dậy, tam thạc quân chỉnh sửa búi tóc trên đầu rồi bước nhanh ra cửa xem thử. Người đến người đi náo nhiệt ồn ào nhưng nửa điểm tung tích của bát hoàng tỷ cũng không thấy đâu, đừng nói là sợ bị chuốc rượu mà trốn rồi đi?!
“Tam chủ! Chủ a!”
Cung nữ thiếp thân bên cạnh tam thạc quân đầy mặt hớn hở chạy đến báo tin: “Bát gia sắp đến rồi còn dẫn theo Phó cô nương.”
“Đến đúng lúc lắm, bản thạc quân đợi nàng rất lâu rồi.”
Hai bên cung nữ vội dìu tam thạc quân xuống bậc thang, đến nơi đúng lúc xe ngựa của bát gia dừng lại. Dùng ánh mắt ra hiệu cung nữ lui xuống trước, tam thạc quân nhiệt tình đến trước xe ngựa hành lễ.
“Thần muội tham kiến bát hoàng tỷ, bát hoàng tỷ an hảo.”
Đông Phương Tầm Tuyết vội xốc mành lên: “Tam hoàng muội khách khí rồi.”
Hạ nhân bưng bậc thang kê sát vào xe ngựa để bát gia và Phó Tuyệt Ca bước xuống, xe ngựa thì được chuyển đi nửa dặm tránh ảnh hưởng đến các chủ tử dự yến.
“Hôm nay là sinh thần của ngươi sao không ở trong tiếp đón hoàng huynh hoàng tỷ?”
“Ta chính vì có việc nên mới phải đến tận nơi đón ngươi a.” Tam thạc