Một mình trở về tiểu viện nghỉ ngơi, Phó Tuyệt Ca thần trí mông lung vô định, mỗi bước đi đều loạng choạng nghiêng ngả. Ngoài trời rét căm căm, gió tuyết thổi vần vũ gãy ngã cành cây khiến tuyết đống thành lớp lộp bộp rơi xuống đất. Cố hết sức đẩy mạnh cửa bước vào tiện tay khép nhanh lại, bất qua hơi lạnh thấu xương vẫn kịp len lỏi vào trong phòng, than lô chưa kịp đốt khiến nàng rùng mình liền mấy cái.
Tiểu viện tử này không nhỏ và mọi thứ đều được trang bị đầy đủ chỉ thiếu duy nhất hơi ấm của bát gia. Phó Tuyệt Ca thất thểu quay trở về giường nằm xuống, quần áo dính tuyết cũng chẳng buồn thay, xoay người kéo chăn đi ngủ để quên hết chuyện phiền não ngày hôm nay.
Gió tuyết thổi mạnh như muốn cuốn bay tất cả mọi thứ, hơi lạnh len lỏi vào khe cửa hẹp mang theo cả hương hoa cẩm tú thơm ngát. Than lô không đốt, mặt sàn lạnh băng băng, cả chăn cũng chẳng được ủ ấm cứ vài khắc thời gian lại bị hơi lạnh lay tỉnh. Phó Tuyệt Ca mệt đến không đủ sức nhấc mi, yếu ớt gục đầu vào gối thiếp đi lần nữa, cả người co cụm thành con tôm luộc.
Tiếng gõ nhịp canh tư nặng nề vang lên phá vỡ bầu không khí an tĩnh, hơi lạnh quẩn quanh trên da thịt miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ lần nữa. Ngoài trời gió thổi từng cơn quét tung mọi thứ trên mặt đất, tuyết bám đầy trên bệ cửa sổ vẫn chưa được lau dọn. Cánh cửa khép chặt ngăn gió lùa chậm chạp được đẩy ra phát sinh một đợt tiếng cạch thật dài, gió lạnh mang theo hương hoa đột ngột xông thẳng vào phòng. Giày thêu bám đầy tuyết trắng xóa còn ẩm ướt, từ từ đem cửa đóng kín cản gió rồi mới lặng lẽ tiến đến giường ngủ. Phát giác than lô không được đốt, đè nén tiếng thở dài đến mức thấp nhất rồi hạ thấp người dùng hộp lửa châm vào than đen.
Âm thanh lửa cháy tí tách phát ra như cơn gió mát thổi vào ngày nắng nóng oi bức, dường như tất cả lạnh lẽo trong phòng tức thì được xua tan. Cẩn dực chống tay lên tường đứng dậy, bước chân hướng về phía giường ngủ, không quên kiểm tra cửa sổ đã được đóng kín chưa.
Hơi ấm lan tràn khiến Phó Tuyệt Ca thoải mái duỗi thẳng người thêm chút nữa, an tĩnh vùi đầu vào gối lông ấm áp.
Ngón tay thon dài tỉ mẩn chạm vào gò má trắng trẻo của Phó Tuyệt Ca, lưu luyến rất lâu vẫn không nỡ thu về. Ánh mắt khẽ chuyển đến tiểu thân thể co cụm như tôm luộc, hai chân mày thanh tú tức thì chau lại, chủ động chồm người qua giúp nàng kéo chăn.
“Ngốc nghếch, phong hàn còn không biết giữ ấm.”
Miệng oán trách nhưng tay vẫn bận rộn chỉnh sửa chăn cho Phó Tuyệt Ca, vẫn cảm thấy không đủ liền tìm thêm chăn quấn nàng thành con nhộng. Đông Phương Tầm Tuyệt đơn thuần tức giận xen lẫn chua xót, vốn dĩ nàng có thể không quan tâm tiểu ngốc nhưng cả đêm trăn trở mãi vẫn không ngủ được. Chẳng hiểu vì sao bản thân biến thành bộ dạng này, dù có cố gắng thoát khỏi vòng lẩn quẩn kia nhưng vẫn không cách nào nghĩ thông suốt.
Đáng ghét, nàng thật sự chán ghét cảm giác này!
Tiểu ngốc nhu nhược nằm trên giường không chút động tĩnh, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh chỉ trong một ngày đã mất toàn bộ sức sống. Có lẽ Đông Phương Tầm Tuyết hiểu rõ lý do nhưng nàng sẽ không thừa nhận, vốn dĩ tiểu ngốc từ đầu chỉ xem nàng như bằng hữu không hơn không kém.
Có nhiều thứ tưởng đã là của mình nhưng thật ra chưa từng nằm trong tầm tay.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xuống mép giường quan sát gương mặt say ngủ của Phó Tuyệt Ca, trong lòng lo lắng nha đầu này nửa đêm phát sốt không người chiếu cố. Trước nay đều là tiểu ngốc chiếu cố nàng mãi đến bây giờ nàng mới có cơ hội chiếu cố nha đầu này.
“Ngươi buổi chiều ngồi trên tiểu kiều nghĩ cái gì? Có phải giống như những gì ta đang nghĩ hay không?”
Dĩ nhiên Phó Tuyệt Ca không thể đáp lại lời nàng, an tĩnh chìm vào giấc ngủ của mình.
Đông Phương Tầm Tuyết hạ thấp người xuống, ngón tay đặt trên mi tâm tiểu ngốc nhẹ nhàng xoa. Thân nhiệt hiện tại có điểm cao nhưng không đến mức phát sốt, bất quá từ sáng đến giờ nha đầu ngốc vẫn chưa uống thang thuốc nào. Nhịn không được hạ thấp lưng thêm một chút kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Phó Tuyệt Ca hy vọng không khí lạnh trong phòng đều được xua đi hết.
Tóc dài rơi xuống trượt trên gò má mềm mịn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt phát sinh một trận ngứa ngáy. Hình ảnh xa lạ đột ngột xuất hiện trong đầu, da thịt cận kề, vị ngọt trên môi vẫn còn quyến luyến, Đông Phương Tầm Tuyết chấn kinh thẳng lưng ngồi dậy.
Nàng sao có thể nghĩ đến loại chuyện bại hoại như vậy!?
Nháy mắt mặt đỏ như quả cà chua chín, luống cuống xoay mặt nhìn sang hướng khác. Cảm giác kia vốn dĩ rất xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, tựa hồ nàng từng chạm đến vị ngọt kia hoàn hảo thưởng thức trọn vẹn hương vị tinh khiết tươi mới.
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay đến trắng bệch, có một thứ gì đó thôi thúc nàng quay đầu nhìn lại. Trên giường tiểu ngốc vẫn ngủ say không hề biết chuyện gì đang diễn ra, bên tai là tiếng đồng hồ nước nhỏ từng giọt nặng nề. Ngoài cửa tuyết vẫn rơi, mai đã chớm những nụ hoa đầu tiên, vỏ bọc xanh biếc ẩn hiện trong làn tuyết trắng xoá mênh mang.
Hơi thở ấm áp lướt qua gò má trắng mịn, nhịp tim đập bất chấp quy luật, vương vấn trong mắt tình ý khó phai. Chạm nhẹ lên đôi môi mềm, hàng mi thật dài khẽ rung động, thiên địa tựa hồ dừng lại trong chính khoảnh khắc này. Mọi giác quan đồng thời thức tỉnh, hương phấn thơm ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi khiêu khích thần trí điên loạn. Là hơi thở ấm áp, là da thịt kề cận, cũng là khao khát nồng nhiệt trong lồng ngực.
Nếu bây giờ Phó Tuyệt Ca tỉnh dậy nhất định rất vui mừng, không ai có thể nghĩ người tâm tư trong sáng lại coi trọng lễ giáo như bát gia có lúc dám làm ra loại chuyện quá phận như vậy.
Đáng tiếc đêm nay quá dài và gió thổi quá lạnh.
Ý thức được việc xấu mình làm đã là một lúc lâu sau đó, Đông Phương Tầm Tuyết kinh hãi bịt chặt miệng, sao nàng có thể làm loại chuyện bại hoại vô sỉ như vậy chứ!?
Hoảng hốt bao trùm đại não chỉ biết chạy vội ra khỏi phòng đón từng trận gió tuyết lạnh lẽo nhằm hoà hoãn tâm tình. Đông Phương Tầm Tuyết không vội về phòng mà đứng trước cửa ôm ngực hổn hển thở dốc, gương mặt chẳng biết vì lạnh hay vì xấu hổ mà đỏ bừng bừng lên. Hít lại hít một đợt hơi lạnh ngập tràn buồng phổi, bàn tay chống trên tường thoáng run rẩy dù đã rất cố gắng đè nén hoảng loạn trong lòng.
“Bát gia!”
Mi Cát chạy khắp Diên Hồng Điện mãi mới tìm thấy bát gia ở trước cửa phòng Phó Tuyệt Ca, vội vã cầm ô hướng về phía đối phương: “Ngài sao lại ở đây vậy? Nô tỳ ban nãy đi thay than tìm không thấy ngài ở trong phòng.”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt nắm tay dưới môi ho khẽ vài tiếng: “Ta đi tìm đồ.”
“Vậy ngài đã tìm đưa chưa? Hay là nô tỳ giúp ngài tìm?”
“Tìm được rồi.”
…
Buổi sáng Phó Tuyệt Ca thường ở trong nội sảnh dọn dẹp nhưng hôm nay lại sợ chạm mặt bát gia nên đành giành việc của cung nữ khác xuất cung đến Nội Vụ Phủ lấy y phục mùa đông. Trong lúc lựa chọn vài mảnh vải lông tốt để may áo choàng mới cho bát gia thì một bàn tay khác đột ngột vươn ra túm lấy cổ tay nàng.
Phó Tuyệt Ca theo bản năng ngoái đầu nhìn, vừa trông thấy tam thạc quân liền khiếp đảm quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến tam chủ.”
Trái với suy nghĩ của Phó Tuyệt Ca, tam thạc quân không giận trái lại còn cười đến sáng lạn chủ động dìu nàng đứng dậy: “Dưới sàn lạnh mau đứng dậy, bản thạc quân có chuyện muốn nói với ngươi.”
Cung nữ nội giám tinh ý lần lượt lui xuống trả lại bầu không khí an tĩnh.
Phó Tuyệt Ca cảnh giác đứng dậy, tam chủ sao lại có ý tốt muốn cùng nàng nói chuyện chứ?
“Nghe nói ngươi cự tuyệt tứ hoàng tỷ và bát hoàng tỷ rồi?”
“Nô tỳ không dám, nô tỳ tự nhận thấy mình tư chất thấp kém nên không dám vọng tưởng đến các vị quan nhân.”
“Thật sự?” Tam thạc quân uyển chuyển đến toạ ỷ ngồi xuống, hướng cung nữ bên cạnh ngoắc tay: “Mang thêm ghế cho Phó thị ngồi.”
Cung nữ cúi đầu nhận mệnh, chốc sau từ trong phòng bê ra một cái ghế khác đặt trước mặt Phó Tuyệt Ca.
“Không biết tam chủ có gì dạy bảo?”
“Ngồi xuống trước đã, không cần gấp gáp.”
Phó Tuyệt Ca mím môi nghĩ ngợi một lúc vẫn là ngồi xuống ghế, nghiêm chỉnh thẳng lưng chờ nghe tam thạc quân nói chuyện.
Tam thạc quân bình tĩnh cầm trản trà uống một ngụm làm ấm rồi mới duỗi tay gác lên bàn, ánh mắt sắc bén đánh giá Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới. Hôm qua nàng nghe hoàng huynh hoàng tỷ nói vị