Đông Phương Tầm Liên giận dữ vùng dậy đánh Đông Phương Tầm Tuyết một cái, động tác linh hoạt nhanh gọn nhưng vẫn chậm một bước. Đông Phương Tầm Tuyết không tránh, điêu luyện phá giải chiêu thức chuyển thành công kích. Hai người đánh nhau không ai dám xông vào can ngăn, chiến đấu tin tức tố nồng đậm nghẹt thở, di chuyển nhanh đến nỗi không phân biệt được ai với ai.
Từ thế chủ động chuyển thành bị động, Đông Phương Tầm Liên liên tục bị dồn về sau. Nội tâm một trận khủng hoảng, nha đầu tinh ranh này võ công từ bao giờ lợi hại đến vậy?
Đông Phương Tầm Tuyết sải chân đá một cước mạnh mẽ, tứ hoàng tỷ liền bị nàng hạ gục ôm ngực nôn mấy ngụm máu.
“Lão tứ!?”
Nhìn tứ nhân tra giãy dụa nôn ra máu, Phó Tuyệt Ca sợ hãi đem bát gia kéo lùi vài bước: “Ngài đánh người rồi, đánh chết người rồi!!”
“Không có đánh chết, đừng sợ.”
“Các ngươi đúng thật là!” Đại hoàng tước trong lòng hoảng không kém, lớn tiếng quát vào đám đông: “Đứng nhìn cái gì mau gọi lang trung đến đây, còn các ngươi đến phụ ta đưa lão tứ vào phòng!”
Vài vị hoàng tước nhanh chóng cùng đại hoàng tước dìu đỡ Đông Phương Tầm Liên vào phòng nghỉ ngơi chờ lang trung đến trị thương. Bên ngoài lưu lại nhị hoàng tước và lục hoàng tước, hai người đành đưa Đông Phương Tầm Tuyết sang một phòng khác nói chuyện.
Bát gia đi rồi Phó Tuyệt Ca đặc biệt hoảng loạn muốn đuổi theo thì bị tam thạc quân kéo trở về: “Đi theo ta.”
Phó Tuyệt Ca vô thố đuổi theo tốc độ bước chân của tam thạc quân, đi một vòng thẳng tới tây sương, trên đường tới đây không hề phát hiện tung tích của bát gia và tứ nhân tra.
“Ngồi đi.”
Cẩn thận đánh giá quan cảnh xung quanh một lúc mới từ từ ngồi xuống ghế, trực tiếp đối mặt với tam thạc quân nổi danh ngang ngược nhất Đại Minh.
“Sợ cái gì? Ta cũng không có ăn thịt ngươi, đem ngươi vào đây cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.” Tam thạc quân lấy một quả quýt tung lên không trung rồi bắt trở về, vui vẻ bóc vỏ ném đầy bàn: “Ngươi bản lĩnh cũng thật lớn dám ném đồ tứ hoàng tỷ tặng cho ngươi, để Thuận Dương Nhạc nghe được không tức chết mới là lạ.”
“Nô tỳ có nỗi khổ riêng thật sự không hề ác ý.”
“Nỗi khổ? Ngươi mà cũng có nỗi khổ sao? Bản thạc quân thấy trong cung này không còn ai thể diện lớn hơn ngươi, được hai vị hoàng tước cùng nhìn trúng còn dám cự tuyệt cầu thân của tứ hoàng tỷ.”
Phó Tuyệt Ca sớm biết nàng có nói gì người khác cũng sẽ không tin, chỉ trách kiếp này nàng hành động sơ suất khiến tứ nhân tra hướng nàng nảy sinh hứng thú. Buồn cười nhất chính là kiếp trước nàng có nỗ lực bao nhiêu, hy sinh nhiều thế nào cũng không khiến tứ nhân tra hồi tâm chuyển ý.
“Tam chủ nói những lời này trong lòng nô tỳ hổ thẹn không thôi.”
“Ngươi không thích tứ hoàng tỷ nên đem chiếc thoa nàng tặng vứt đi ta cũng có thể hiểu được nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến bát hoàng tỷ?”
“Nô tỳ…”
Phó Tuyệt Ca cắn chặt môi dưới do dự không muốn nói, với tính khí của tam thạc quân không đem mọi chuyện nháo lớn mới là lạ.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi không cần hỏi bản thạc quân cũng biết.” Tam thạc quân đưa tay tiếp nhận chén trà từ chỗ cung nữ, khoan khoái nhấp một ngụm giải toả cơn khát: “Trong lúc mọi người dùng tiệc bản thạc quân mấy lần nhìn thấy ngươi dùng ánh mắt nồng đậm tình ý mà quan sát bát hoàng tỷ. Nếu không phải mọi người còn đang ngồi ở đây ngươi sớm đã nhảy vào lòng nàng rồi.”
Phừng một tiếng mặt bánh bao đỏ bừng như quả cà chua, luống cuống cúi đầu nhìn xuống mũi giày che giấu xấu hổ.
“Tam thạc quân nói gì nô tỳ không hiểu.”
“Đừng giả ngốc với ta, ta sớm nhìn ra trong lòng ngươi có quỷ. Lần đó ta hỏi ngươi có ý trung nhân hay chưa ngươi ngập ngừng rất lâu mới trả lời, thậm chí lúc trả lời hai mắt còn đỏ lên. Ta đoán chắc người ngươi thích là tứ hoàng tỷ hoặc bát hoàng tỷ, nếu là tứ hoàng tỷ khả năng cao ngươi bị người của Thuận Dương phủ chèn ép mới chọn từ bỏ không gả vào Nguyên Hòa Điện. Còn nếu là bát hoàng tỷ chỉ có một khả năng, chính là ngươi bị bát hoàng tỷ cự tuyệt nên lúc đó mới xúc động đến hồng hai mắt.”
Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên nhìn, biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp: “Tam thạc quân đã biết sao không vạch trần nô tỳ?”
“Khi đó ta chỉ nghĩ phải giúp tứ hoàng tỷ làm sao thuyết phục được ngươi nên không quản ngươi và bát hoàng tỷ có mờ ám gì. Nhưng hôm nay ta phát hiện trong lòng bát hoàng tỷ cũng có ngươi, ánh mắt nàng nhìn ngươi không khác gì cách ngươi nhìn nàng. Hai người lưỡng tình tương duyệt lại bị tứ hoàng tỷ năm lần bảy lượt tìm cách phá hoại dẫn đến bát hoàng tỷ không thể kiềm chế mà động thủ đánh người.” Tam thạc quân đem chén trà đặt xuống bàn, hướng cung nữ nhắc nhở: “Mang trà cho Phó thị.”
“Nô tỳ vẫn không hiểu, nếu tam chủ muốn tác hợp nô tỳ và tứ gia sao còn đưa nô tỳ đến đây làm gì?”
Tam thạc quân ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Có lẽ bát hoàng tỷ nói rất đúng, ta nên quan tâm bản thân và mẫu phi trước khi quan tâm đến người khác. Tứ hoàng tỷ thú ngươi hay Thuận Dương thị đều không khác biệt, nếu nàng có được ngươi rồi cũng sẽ thú thêm người khác, người được lợi duy nhất chính là nàng. Còn ta lại đắc tội với bát hoàng tỷ và Thuận Dương Công, đây hoàn toàn không phải lựa chọn thông minh. Hiện tại đích tử chỉ có hai người là tứ hoàng tỷ và bát hoàng tỷ, chọn ngồi một trong hai con thuyền chao đảo khó mà giữ vững lòng.”
“Ngài muốn đứng bên ngoài quan sát?” Phó Tuyệt Ca cảm khái một trận, sau chuyện vừa rồi tam thạc quân có vẻ chín chắn hơi rất nhiều: “Nô tỳ hiện tại là nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn giữ hai vị hoàng tước, ngài đưa nô tỳ qua một nơi khác là giúp hai người hoà hoãn trở lại.”
“Cũng thông minh đấy.”
Cung nữ bưng nước trà đến Phó Tuyệt Ca thuận tay nhận lấy, không quên gật đầu cảm kích: “Nhưng tình hình của nô tỳ không hề khả quan như ngài nghĩ, một khi hoà khí hai bên bị tổn hại nô tỳ sẽ trở thành con chốt thí. Hoàng thượng tuyệt đối không để một cung nữ thấp kém khiến hoàng tước phải đấu đá tranh giành, ngài e là nhìn nhầm người rồi.”
“Bản thạc quân chỉ nhìn vào phần tình cảm mà tứ hoàng tỷ và bát hoàng tỷ dành cho ngươi, một khi chuyện đó thật sự xảy ra hai người nhất định sẽ liều mạng bảo hộ ngươi an toàn.” Tam thạc quân thổi lá trà trong trản, hương thơm thanh thuần xộc thẳng vào mũi đặc biệt thoải mái: “Dù cho ai thượng vị đi chăng nữa đều sẽ cho ngươi danh phận, ta không thể đặt cược một trong hai chỉ có thể đặt cược lên ngươi.”
Mưu tính của tam thạc quân thật sự không thua kém bất kì hoàng tước nào, Phó Tuyệt Ca không khỏi khiếp sợ, có cảm giác bản thân chỉ là con cờ nằm trên bàn tuỳ thời bọn họ thao thúng.
“Tam chủ nói như vậy e là đã đánh giá cao nô tỳ rồi.”
“Đúng là đánh giá cao ngươi nhưng bản thạc quân tin ngươi có bản lĩnh nắm chặt hai vị hoàng tước. Tứ hoàng tỷ ngày đêm tâm tâm niệm niệm lại không có được, bát hoàng tỷ vừa nảy sinh tình cảm đơn thuần đầu tiên. Chỉ cần ngươi cho bọn họ một chút hy vọng bọn họ sẽ càng yêu ngươi, đây cũng coi như điểm mạnh của ngươi.”
Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, không chút do dự đánh gãy lời tam thạc quân: “Tam chủ thật sự hiểu lầm nô tỳ rồi, từ trước đến nay nô tỳ chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của hai vị hoàng tước mưu lợi cho mình. Trong lòng nô tỳ chỉ có một mình bát gia, mặc kệ ngài có là đích hoàng nữ hay là thứ dân nô tỳ vẫn thích ngài.”
“Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi.”
“Phải, nô tỳ thật sự thích bát gia nhưng vì xuất thân thấp kém nên mới không dám thừa nhận. Thời gian trước bát gia hướng nô tỳ bày tỏ tâm ý, nô tỳ mới biết tình cảm của bát gia, nô tỳ đối với bát gia là thật tâm thật ý.”
Tam thạc quân uống cạn chén trà trong tay, ăn thêm một miếng quýt đã được lột sạch rồi mới chịu mở miệng nói: “Thời gian còn dài ngươi gấp gáp làm gì, đợi đến khi tất cả hoàng tước đều trưởng thành ngươi sẽ biết cuộc chiến tranh vị ác liệt đến mức nào.”
Tim Phó Tuyệt Ca dường như ngừng đập một nhịp, kinh hãi mở to hai mắt, trong lòng nàng hiểu rõ cuộc chiến tranh vị cuối cùng chính là một mất một còn. Bát gia vì giải thoát nàng mà ngay trong đêm bao vây toàn bộ Tứ vương phủ, kết quả cứu được nàng lại bỏ mạng dưới màn tuyết rơi trắng xoá, ngay cả tứ nhân tra cũng bị A Xán gϊếŧ chết.
Đêm tuyết hôm đó một màu máu tanh, chín vị hoàng tước chỉ