Lương Cẩm hé hả miệng, sững sờ kinh ngạc nhìn Tình Sương đưa tới trâm ngọc, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
“Làm sao, ngươi không muốn sao?”
Tình Sương nhíu mày, nàng hiếm khi có tâm muốn động viên tâm tình của người nọ một chút, Lương Cẩm lại không cảm kϊƈɦ? Nàng nói xong, lúc này ra vẻ muốn đem trâm ngọc thu hồi.
Lương Cẩm giống như bị sấm sét đánh trúng, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó nắm lấy trâm ngọc ôm vào trong ngực, quăng ngay dáng vẻ ủy khuất lúc trước, kinh hỉ hiện lên mặt, hì hì cười nói:
“Đa tạ tiên tử tặng trâm!”
Sương nhi đưa nàng trâm ngọc, làm sao có khả năng không muốn chứ?
Tình Sương bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực sự là xem không hiểu Lương Cẩm, không biết vì sao nàng đột nhiên khổ sở, giờ thì lại lập tức bắt đầu vui vẻ.
Tình Sương từ trong nhẫn Tu Di lấy ra một cái dây cột tóc màu tím, đem tóc đen xõa xuống đơn giản buộc lên, sau đó liếc mắt nhìn Lương Cẩm, nghiêm mặt nói:
“Phần Tình sơn cốc trải qua đoạn khó khăn này, nhất định sẽ không dễ dàng buông tay, ta tất nhiên là không sợ, nhưng ngươi cũng đã liên luỵ vào, ngươi chính là nghĩ kỹ đối sách rồi sao? Nếu như không có chuyện quan trọng, không bằng trước mắt rời đi Tây Nham, đi nơi khác rèn luyện?”
Vị trí của Lăng Vân Tông ở Lâm Phong cách Tây Nham đâu chỉ ngàn dặm xa, Tình Sương mặc dù không biết Lương Cẩm tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Phần Tình sơn cốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngoài được hai chữ “rèn luyện”.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, trước chưa trả lời câu hỏi của Tình Sương, trái lại hỏi:
“Tiên tử có hay không đã nghĩ kỹ đối sách? Tiên tử chuẩn bị về Tử Tiêu Cung trước hay vẫn tiếp tục lưu lại Tây Nham?”
Tình Sương đem tóc dài cột tốt vung ra sau tai:
“Cung chủ phân phó chưa làm thỏa đáng, ta tạm thời sẽ không rời đi Tây Nham, chờ mua đầy đủ Tử Yên Ngọc Lan, ta mới có thể trở lại. Đối sách vẫn chưa nghĩ kỹ, liền đi một bước tính một bước đi.”
Tình Sương tóc dài xõa vai, chổ thắt quấn lên dây cột màu tím, thoạt nhìn ít một chút ôn nhu, nhiều hơn mấy phần tiêu sái tùy tính.
Lương Cẩm chưa từng thấy Tình Sương như vậy, đây là dáng dấp mà nàng kiếp trước chưa từng gặp ở Sương nhi. Nhất thời nàng chỉ cảm thấy người trước mắt phảng phất cực kỳ chói lóa kiêu dương, nàng chính là đẹp đẽ như vậy, dù cho có tính toàn bộ tinh hà*, cũng không sánh được ánh mắt óng ánh lại ôn nhu của nàng.
(*tình hà: ngân hà, hàn vạn ngôi sao)
Gò má duy mỹ nhu hòa của Tình Sương phản chiếu trong đôi mắt sáng lấp lánh của Lương Cẩm, đem ánh mắt của nàng hòa tan thành hai mảnh hồ sâu thâm túy; chất chứa vô số tương tư, cưng chiều cùng ôn nhu không thể nào kể hết.
Ánh mắt của nàng ôn hòa như nước, muốn đem dung tư tuyệt mỹ của người trước mắt từng nét từng nét khắc ở trong lòng.
“Vừa vặn ta cũng không có nơi nào để đi, nếu tiên tử không chê ta tu vi thấp kém, đoạn đường này, ta nguyện làm hộ giá hộ tống tiên tử!”
Lương Cẩm đi theo bên cạnh Tình Sương, chậm rãi nói ra. Nàng đến Phần Tình sơn cốc, vốn là vì Tử Sơn bí cảnh, mà sở dĩ nhất định phải tới Tử Sơn bí cảnh, lại càng chính là vì Tình Sương.
Hiện tại Tử Sơn bí cảnh chưa mở ra, nàng cũng đã tìm được Sương nhi nàng, bên trong cái Tử Sơn bí cảnh kia hung hiểm cực kỳ, Tình Sương ở lại Tây Nham, ngày khác Tử Sơn bí cảnh mở ra, nàng hẳn là muốn đi vào tìm tòi.
Lương Cẩm tự nhiên không thể cùng Tình Sương nói rõ hung hiểm bên trong, vì vậy trong lòng nàng âm thầm dự định, nếu có thể theo Sương nhi đi vào, có kinh nghiệm của kiếp trước trêи người, nàng có thể hảo hảo vì Sương nhi tránh đi nguy hiểm.
Tình Sương quay đầu, liền rơi vào một mảnh đại dương sâu không thấy đáy, nàng thấy khóe môi Lương Cẩm mỉm cười, nụ cười nhu hòa, ánh mắt chân thành, thân thiết tùy tâm mà phát, lại mơ hồ dẫn theo hai phần chờ đợi, coi như Tình Sương muốn cự tuyệt, cũng sẽ trong lúc nhất thời không tìm được lý do cự tuyệt.
Nàng mím môi nở nụ cười:
“Nếu cái câu ngươi tu vi thấp kém này truyền đi, e sợ sẽ làm vô số hạng người trong thiên hạ tự nghĩ mình thiên tư tuyệt luân xấu hổ chết mất.”
Lương Cẩm bĩu môi cong miệng, làm ra bộ dạng phẫn uất không ngớt:
“Cùng tiên tử so sánh, không phải là tu vi thấp kém sao!”
Tu vi Luyện Thể cảnh, ở bên trêи Trung Châu mặc dù không tính là cao thủ tuyệt đỉnh gì, nhưng đã đạt đến yêu cầu khai tông lập phái, ở bên trong tông phái tầm thường, cũng coi như là người mạnh nhất.
So với tu vi của nàng, thứ khiến cho người ta chấn động nhất chính là tuổi tác của nàng, Tình Sương mặc dù không biết sinh nhật của người kia, nhưng nhớ lại Lương Cẩm đã từng nói tuổi nàng cùng mình xấp xỉ, như vậy nàng tất nhiên còn chưa đầy ba mươi, nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Tình Sương là đệ tử cuối cùng của Tử Tiêu Cung cung chủ Nhan Bất Hối, phía sau có toàn bộ tài nguyên hùng hậu của Tử Tiêu Cung, trời sinh lại là Linh Lung thể chất, đối với thiên địa linh khí khá là hòa hợp, có thể tại tuổi như vậy đạt đến Kết Đan tu vi, thực sự chẳng có gì lạ.
Nhưng Lương Cẩm sinh trưởng ở một góc Lâm Phong tại Trung Châu, điều kiện tu luyện mặc dù không thể nói là kém, nhưng cũng tuyệt đối không nói là tốt gì, tất cả mọi thứ nàng hiện tại đạt được, đều là dựa vào cố gắng của chính nàng mới có được.
Càng đáng quý chính là, nàng bằng chừng tuổi này có thành tựu như thế lại không kiêu không vội, đại khí hào hiệp, đại khái, đây chính là chỗ mị lực của Lương Cẩm người này đi.
Tình Sương mỉm cười lắc lắc đầu:
“Chỉ sợ Tây Nham hung hiểm, vạn nhất liên lụy tới ngươi, lại khiến ta áy náy.”
Lương Cẩm dự liệu được Tình Sương sẽ nói như vậy, vì thế từ lâu đã nghĩ kỹ đối sách, nàng nhướng mày hì hì nở nụ cười:
“Nếu một đường an bình, thì làm sao có thể chân chính được rèn luyện, còn nữa, ta kỳ thực tích trữ kế vặt của chính mình, sau khi nhìn qua cách làm người giải quyết sự tình thỏa đáng của tiên tử, có thể hay không đồng ý cho ta đi một chuyến đến Tử Tiêu Cung, thăm viếng sư tôn.”
Lương Cẩm nói đã đến nước này, Tình Sương nếu như nói từ chối nữa, sẽ có vẻ không có tình người rồi.
Tình Sương khá là bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lương Cẩm, bản thân nàng độc lai độc vãng sớm đã thành thói quen, tuy rằng Lương Cẩm không khién người phiền chán, nàng cũng vui vẻ cùng đi chung, nhưng nàng vẫn là theo bản năng muốn chọn con đường độc hành, Lương Cẩm lại thật giống như biết được quyết định của nàng, đem tất cả lý do từ chối của nàng bác bỏ trở về hết.
“Cũng tốt, nếu như rảnh rỗi như vậy, cũng có thể hướng về ngươi lấy thêm hai vò rượu uống.”
Tình Sương không kiên trì nữa, Lương Cẩm lặng lẽ nắm chặt tay mừng rỡ, Tình Sương thẳng hướng phía trước đi, tựa hồ chưa từng phát hiện chuyện lén lút của Lương Cẩm.
Hai người kết bạn đồng hành, Lương Cẩm cùng Tình Sương kể lại thời điểm bản thân ngày trước ở Chu Tước Sơn mạch lần đầu gặp Phần thị huynh muội, dọc theo đường