Ngô Đức đi vào tiểu viện, ánh mắt từ trêи mặt Tôn Văn cùng Lương Cẩm đảo qua, giơ tay chỉ ngón tay về hai đống bó củi phía sau bọn họ, nói:
"Hôm nay các ngươi đem đống củi chưa bổ này chẻ toàn bộ, làm xong liền có thể đi trở về ngủ, giờ ngọ tự có người đưa cơm tới."
Phân phó xong rồi, hắn liền xoay người đi, không chút nào cho Lương Cẩm hai người cơ hội mở miệng.
Tôn Văn trợn mắt ngoác mồm, ngược lại nhìn về hai chồng củi giống như núi nhỏ ở phía sau, nhất thời không nói ra lời. Coi như hắn cùng với Lương Cẩm hai người chia ra làm một nửa phần hai chồng củi này, nếu muốn trong một ngày chẻ xong cũng là không thể nào, hắn chợt nhớ tới Lương Cẩm vừa nãy bất đắc dĩ thở dài, nhất thời vừa sợ vừa nghi, quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm:
"Ngươi lúc nãy đã đoán được?"
Lương Cẩm gật đầu, chỉ vào hai cái rìu bên cạnh chồng củi:
"Hai đống củi gỗ, hai cái rìu, nơi đây có hai người chúng ta, có cái gì không nghĩ ra đây?"
Tôn Văn biểu hiện có chút quẫn bách, dựa theo Lương Cẩm lời nói, việc này xác thực rõ ràng, nhưng là tâm hắn suy nghĩ không tỉ mỉ, không thể đoán được.
Mắt thấy hai đống củi gỗ lớn như vậy, nếu là không dành thời gian, tối nay cũng đừng hòng ngủ rồi. Vì vậy hai người không có lề mề, từng người lấy một cây rìu, bắt đầu chẻ bó củi.
Lương Cẩm mặc dù là người trải qua hai đời, có đầy đủ kinh nghiệm cùng từng trải, nhưng bộ thân thể này của nàng lại là dáng vẻ ban đầu chưa tu luyện, lại còn là thân nữ hài, không sánh được thiếu niên tinh lực dồi dào, không lâu lắm đầu nàng liền đầy mồ hôi.
Tôn Văn tuy rằng cũng mệt mỏi, nhìn có vẻ so với Lương Cẩm tốt hơn không ít, hắn thấy Lương Cẩm thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, liền nói:
"Không bằng nghỉ một lát lại tiếp tục."
Lương Cẩm nghe tiếng, lắc lắc đầu:
"Vẫn là chẻ nhiều thêm hai khối nữa, công việc hôm nay nếu như kết thúc không xong, sợ là phải gặp quở trách."
Nàng mặc dù coi như khá uể oải, nhưng bởi vì kiếp trước có một ít kinh nghiệm kỹ xảo, khiến cho thể lực của nàng cũng không đến nỗi hao đi quá nhanh, còn một chút khí lực. Tôn Văn cau mày:
"Nhưng những củi gỗ này hôm nay chẻ thế nào cũng không xong a, Ngô quản sự bề ngoài mặc dù hung ác, nhưng cũng sẽ không thiếu tình người như thế chứ?"
Lương Cẩm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói:
"Rất nhanh ngươi sẽ hiểu."
Câu nói này nói ra khiến Tôn Văn không rõ vì sao, nhưng thấy Lương Cẩm kiên trì, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa, hai người vốn là chỉ là mới quen, lúc nãy câu nói kia cũng chỉ là xuất phát từ hảo tâm của hắn, Lương Cẩm không cảm kϊƈɦ, hắn cần gì phải cùng nàng nhiều lời?
Mặt trời từng điểm từng điểm cất cao, trong viện nhiệt độ cũng thuận lợi tăng lên, Tôn Văn lúc này quần áo đã là ướt đẫm, bó củi trước mặt hắn mới chẻ chưa tới hai phần mười, nhưng khí lực để hắn nắm rìu đều gần như không còn rồi. Lúc này mặt trời chính là mãnh liệt, trong bụng lại trống trơn, trêи trán trượt xuống mồ hôi làm mờ con mắt của hắn, đâm nhói khó nhịn.
Hắn ném rìu một cái, ngồi bệch xuống đất, há mồm thở dốc, đợi đến khi khí tức hơi hồi phục, hắn quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm bên hông chính là đang đem một cái thanh củi dựng thẳng đứng để ở trêи cọc gỗ, kinh ngạc hỏi:
"Ngươi còn có sức lực?"
Hắn thấy Lương Cẩm mặc dù đã mệt đến gò má đỏ chót, đầu đầy mồ hôi, nhưng giống như vẫn duy trì tiếp tục bổ củi, lại nhìn về phía sau Lương Cẩm, mới giật mình thấy Lương Cẩm chẻ bó củi tốt đến mức còn so với hắn nhiều hơn chút, mơ hồ gần như ba phần mười, liền không nhịn được nội tâm kinh ngạc. Lương Cẩm không hề trả lời hắn, mà là nhắm mắt tích tụ lực, sau đó giơ tay bổ xuống, một thanh âm "Đùng –" theo đó vang lên, thanh củi kia theo tiếng biến thành hai nửa.
Tôn Văn trợn to mắt, không hiểu Lương Cẩm tại sao còn sức để có thể vung rìu.
Chẻ xong hai nửa của củi gỗ rơi xuống trêи mặt đất, Lương Cẩm thả xuống lưỡi rìu cầm trong tay:
"Bổ củi cũng là một loại tu luyện."
Nàng vung lên ống tay áo xoa xoa mồ hôi trêи mặt, cuối cùng, nhặt lên bó củi, dự định tiếp tục bổ củi.
Tôn Văn nghe lời nói ấy của nàng, trong mắt nghi hoặc càng sâu, chỉ là bổ củi chẳng lẽ còn có học vấn ở trong đó?
Lương Cẩm đem bó củi ở trêи cọc gỗ dựng thẳng, tiếp tục nói:
"Chính xác là phải có phương thức đúng để tích tụ lực cùng phát lực, có thể giảm thiểu thể lực tiêu hao."
Đối với phương pháp bổ củi, nàng không có đối với Tôn Văn giấu làm của riêng, những kiến thức cơ bản này mỗi người đệ tử đều sẽ học, chỉ là lúc đầu không có lĩnh ngộ quá sâu, chỉ duy đến khi tới cảnh giới phản phác quy chân, mới có thể ngộ được chân tủy trong đó.
Thông thường mà nói, chỉ khi tu vi đã đến mức độ nhất định, ngũ giác linh thức đầy đủ nhạy cảm, mới có thể nhận biết ý cảnh tồn tại, mà ý cảnh, thì lại lấy tu vi bản thân mà làm điểm tựa, tu vi bản thân có được là dựa vào tố chất thân thể, hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được, chỉ có thể từ từ mưu cầu.
Vì vậy tu chi đạo, sau Trúc Cơ chính là Luyện Thể, sau khi Luyện Thể, mới đến Kết Đan.
Lương Cẩm mặc dù kinh nghiệm phong phú, nhưng bị vướng bởi thân thể suy nhược này, lại không có tu vi để nhờ cậy, không đạt ý cảnh, liền như bèo không có rễ, đối với thân thể nắm chắc không có cách nào chú ý đến mọi mặt, có thể phát huy được hiệu vô cùng cực nhỏ, kết quả của nó, hiện nay chỉ có thể đối với việc này có chút trợ giúp.
Tôn Văn trong mắt lộ ra kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Lương Cẩm:
"Cô nương vì cái gì lại dạy cho ta?"
Hắn xuất thân từ nhà bình dân, mặc dù nhận biết vài cái chữ, nhưng không phải tài năng trụ cột, lúc ở nhà việc bổ củi nấu nước cũng làm không thiếu, nhưng chưa từng nghe qua ngôn luận như vậy. Lúc này từ trong miệng Lương Cẩm nghe được, hắn cảm thấy khá hiếu kỳ, muốn tìm tòi hư thực.
Lương Cẩm vừa để tốt củi gỗ, nghe vậy liền thuận tiện nói:
"Ngươi và ta đều hiểu được, một rìu bổ xuống, bó củi chia làm hai nửa, đó chính là bổ củi, nhưng một rìu này chính là có thể đem ra giảng giải."
"Đối với bản thân mà nói, bổ củi, chính là từ mắt đến tâm, tùy thuộc vào quá trình từ tâm đến tay, nếu muốn làm được động tác thống nhất như một, chính là là vô cùng khó khăn. Thường thường mắt điều khiển, tay lại không chính xác. Nhưng động tác có kém cũng không phải không thể cải thiện, tiền đề chính là tĩnh tâm."
"Chỉ khi tâm tĩnh rồi, mắt mới có thể nắm giữ, tay mới có thể chuẩn xác, tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn một ít."
"Nhưng bất luận tốc độ nhanh nhiều hay ít, đều sẽ tiêu hao thể lực, lúc này liền nên học cách dùng ít sức, nên dùng ít sức mạnh hơn cùng với tốc độ nhanh hơn để bổ."
"Muốn dùng ít sức, liền muốn học cách phát lực, thân thể cầm giữ tiềm năng rất lớn, chỉ dựa vào lực lượng của hai cánh tay, chính là quá mức lãng phí, người sinh hai chân, lực lượng vượt qua hai tay không biết bao nhiêu, nếu đem lực lượng từ hai chân rót vào thân thể, lại truyền vào hai tay, cứ như thế. . ."
Nàng nói tới đó, hai chân một trước một sau thoáng dịch ra, nhắm mắt lại sau đó mở ra, hai chân giẫm một cái, giơ tay bổ rìu xuống.
Đùng —
Bên trong khu nhà nhỏ phát ra một tiếng lanh lảnh vang lên, cái bó củi kia từ trong nứt ra, bất thiên bất ỷ*, vừa vặn chia đều một nửa.
(*bất thiên bất ỷ: ngay chính giữa)
Tôn Văn hơi nhếch miệng,