Cái Thi Quỷ môn đệ tử bị Lương Hạo một chưởng trọng thương kia giờ khắc này chính là nằm trêи đất thống khổ cuộn thành một đoàn, thời điểm khi hắn nhìn thấy Trương sư huynh của chính mình không quay đầu lại mà đào tẩu, Lý sư huynh bị Lương Cẩm một cước giẫm trêи đất, nhưng ngay cả phản kháng đều không làm được, hắn không thể không thừa nhận, tính mạng của chính mình, đã hoàn toàn bị khống chế trong tay bởi mấy cái Lăng Vân Tông đệ tử trước mắt này.
Tại con ngươi đầy rẫy hoảng sợ của hắn, phản chiếu bóng người của Lương Cẩm, mặt nàng không hề có cảm xúc lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt thanh thanh thản thản rơi vào trêи mặt của hắn.
“Giải dược đâu?”
Thanh âm lạnh lùng của Lương Cẩm vang lên, giống như một thanh búa tạ gõ vào trong lòng hắn, hắn hoảng sợ ngơ ngơ ngác ngác lắc lắc đầu, theo bản năng mà chống cự trả lời, hắn không thể nào tưởng tượng được hậu quả bán đứng tông môn, cũng không cách nào đối mặt tông môn lửa giận.
Hắn tựa hồ đối với tình cảnh trước mắt chính mình còn không hiểu rõ rồi, vẫn cứ nỗ lực phản kháng.
Lương Cẩm rút trường kiếm ra, một chiêu kiếm xuyên thấu mu bàn tay của hắn, đem tay của hắn đóng ở trêи mặt đất.
“Grư a a a a! !”
Tên Thi Quỷ môn đệ tử này phát sinh tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hắn chưa từng nghĩ Lương Cẩm nói động thủ liền động thủ, hơn nữa cực kỳ quả quyết tàn nhẫn. Hắn rụt rụt cánh tay bởi vì đau đớn mà kịch liệt co giật, mặt của hắn cũng bởi vì vậy mà tê tâm liệt phế đau thấu đến xương cũng bị bóp méo
“Giải dược đâu?”
Câu hỏi lặp lại y chang, ngữ điệu cũng tương tự, nhưng lần này, lại giống như chuông tang ngày đông, một tiếng một tiếng vang vọng ở trong lòng tên Thi Quỷ môn đệ tử này!
Hắn muốn phản kháng, thế nhưng hắn bị Lương Cẩm phong bế huyệt đạo, hơn nữa bị Lương Hạo trọng thương, dù cho hắn hiện đang có suy nghĩ lấy cái chết liều mạng, thì kết quả của nó, cũng sẽ không thể là lưỡng bại câu thương, mà là lấy trứng chọi đá.
Lương Hạo đem dây thừng quấn trêи người năm cái thiếu niên kia mở ra, đột nhiên nghe phía sau có tiếng kêu thảm thiết, hắn vội vã quay đầu lại, liền thấy Lương Cẩm một tay cầm kiếm, mũi kiếm xuyên thấu bàn tay của cái Thi Quỷ môn kia, máu tươi nhuộm dần bùn đất, một mảnh đỏ bừng.
Hắn trong lòng có chút do dự, muốn lên tiếng ngăn cản, hắn cảm thấy thủ đoạn của Lương Cẩm quá mức tàn nhẫn, không phải một đệ tử chính đạo nên làm. Nhưng hắn lại nghĩ đến năm cái thiếu niên bình thường ở bên cạnh, do dự cùng thở dài trong lòng bị hắn miễn cưỡng ngăn chặn, nếu như Thi Quỷ môn tông môn bất lương vô đức như vậy, không xứng để người ta lấy quân tử chi đạo đối xử.
Tần Phong ngây ngốc đứng phía sau Lương Cẩm, run rẩy rùng mình một cái, hắn trước đây tuy rằng đã từng nghe nói qua Lương Cẩm tàn nhẫn, thời điểm nàng hai lần bẻ gãy cánh tay Vương Mạc, một chưởng phế bỏ Thi Quỷ môn Lục Diệp có thể nhìn ra, nhưng đây là lần thứ nhất hắn tận mắt nhìn thấy Lương Cẩm động thủ, nàng dĩ nhiên một chiêu kiếm hạ xuống, con mắt cũng không hề nháy một cái.
Nữ hài tử bình thường, nơi nào có thể bình tĩnh như nàng đây?
Nhưng nếu Lương Cẩm là nữ hài nhi bình thường, e rằng, cũng không có cách nào khiến hắn động tâm.
Dưới cái nhìn chăm chăm từ ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của Lương Cẩm, cái Thi Quỷ môn đệ tử kia rốt cục thất bại buông bỏ, hắn nằm trêи mặt đất, lệ rơi đầy mặt nói thật:
“Thuốc giải. . . Thuốc giải ở trêи người Trương sư huynh.”
Lương Hạo cùng Tần Phong hai người lúc này thay đổi sắc mặt, nếu như thuốc giải là ở trêи người cái Trương sư huynh đào tẩu kia, bọn họ muốn cứu mấy cái thiếu niên Dụ Thủy trấn, chính là còn phải trước tiên bắt cho được cái Trương sư huynh kia?
So với hai người bọn họ, Lương Cẩm sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, đối với kết quả này, nàng sớm đã có dự liệu. Cái Trương sư huynh kia thực lực là Trúc Cơ tầng bốn đỉnh cao, rõ ràng chứng minh hắn là người đứng đầu, đồ vật ở trêи người hắn cũng không kỳ quái.
Mà sự việc nàng muốn biết cũng không chỉ là tăm tích của một cái thuốc giải, nàng đem trường kiếm rút về, sau khi Thi Quỷ môn đệ tử kia gào lên một tiếng đau đớn, liền đem mũi kiếm gác ở trêи cổ họng của hắn, ngữ khí bằng phẳng:
“Thi Quỷ môn giao nhiệm vụ cho các ngươi là cái gì?”
Cái Thi Quỷ môn đệ tử kia cả người run lên, nhưng Lương Cẩm tàn nhẫn hắn đã từng trải qua, nếu như hắn không trả lời, hoặc là trả lời hơi chậm trễ một chút, chuôi kiếm hàn khí bức người này liền lập tức muốn tính mạng của hắn. Hắn không dám có chút do dự nào, tuy rằng biết rõ lời nói ra sẽ kϊƈɦ thích sự phẫn nộ của người trước mắt càng thêm sâu hơn, nhưng hắn lại không thể không nói:
“Tông môn để cho chúng ta. . . Để cho chúng ta đến dưới chân núi Lăng Vân Tông giả danh Lăng Vân Tông tuyển thu đệ tử, cũng đem toàn bộ thiếu nam thiếu nữ vừa đủ độ tuổi ở phụ cận thành trấn thôn trang mang đi, cái nào không có tuệ căn không cách nào tu tiên, toàn bộ giết bỏ, nhưng có một chút tuệ căn, liền trục xuất đến tông môn, nữ tử thì bồi dưỡng trở thành lô đỉnh (1), nam tử. . . Nam tử thì luyện thành Dược Nhân (2).”
“CÁI GÌ! !”
Lương Hạo cùng Tần Phong sắc mặt biến đổi đột ngột, Lương Hạo có chút thất thố sải bước đi tới trước mặt Thi Quỷ môn đệ tử bên này, một tay tóm lấy cổ áo của hắn, mặt xanh mét trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:
“Ngươi lời lúc nãy nói, toàn bộ đều là sự thật?”
Cái Thi Quỷ môn đệ tử kia hàm răng run lên, không dám nhìn thẳng hai mắt của Lương Hạo, khúm núm đáp một tiếng:
“Phải.”
Được câu trả lời khẳng định chắc chắn, Lương Hạo hai mắt đỏ chót, trong lòng bùng lên một cơn lửa giận mãnh liệt, khiến hắn không kìm lòng được run rẩy cả người, đợi đến thời điểm lửa giận đã ngút trời, cũng không còn cách nào ức chế, hắn cực kỳ phẫn nộ rít gào một tiếng, một chưởng đánh ra, ở giữa mi tâm của Thi Quỷ môn đệ tử kia, chỉ thấy hắn cả người đột nhiên run rẩy, mà phía sau não đã bể nát văng ra khỏi sọ, càng không hề phát ra một tiếng động.
((1+2) đọc xong chương thì lăn xuống để xem giải thích phía cuối chương, Trans giải thích có chút dài dòng, nhưng sẽ rất cụ thể lý do tại sao Tần Phòng cùng Lương Hạo sắc mặt biết đổi, chưa kể đến Lương Hạo từ một sư huynh “trai tơ” bị phẫn nộ chiếm mất lý trí mà đập văng não em kia nha :333)
Lương Cẩm nhìn Lương Hạo đang trong tình trạng phẫn nộ đến cực điểm, chậm rãi nói:
“Có người, liền ưa thích dùng quyền thế cùng sức mạnh của mình đi thao túng người so với mình nhỏ yếu hơn, không có đủ thực lực, liền không có tư cách đi thay đổi, thậm chí, liền ngay cả tư cách hành hiệp trượng nghĩa cũng không có.”
Nàng cũng không nhằm vào Lương Hạo, nhưng thời điểm vừa nãy một chiêu kiếm của nàng đâm thủng lòng bàn tay của Thi Quỷ môn đệ tử này, biểu hiện không đành lòng của Lương Hạo cũng không tránh được hai mắt của nàng, mặc dù hắn không có mở miệng, nhưng nàng biết, hắn vẫn không có thật sự hiểu được, đạo lý “lòng người hiểm ác”.
Lương Hạo ngơ ngát đứng thẳng như khúc gỗ, thẳng đến lúc này, hắn mới hơi hơi tỉnh táo