Thanh Vân Tử thương thế chưa lành, Kiếm Đạo Tử cùng Si Đạo Nhân tạm thời nhảy không ra tay, liền để Lương Cẩm đến gần địa phương Hồng Ngọc đả tọa tu luyện. Nơi đây quanh năm tại bên dưới linh lực uẩn nhưỡng của ba vị Kết Đan tu sĩ, trận pháp hấp thụ hơn nửa, nhưng vẫn có một bộ phận tiêu tán, vì vậy thiên địa linh khí cực kỳ phong phú, ở đây đả tọa, tốc độ tu luyện so với ngoại giới nhanh hơn mấy lần không thôi.
Sau năm ngày, Thanh Vân Tử thương thế khỏi hẳn, nạp khí thu công, mở hai mắt ra, nói:
“Du nhi đoàn người sắp tới sơn môn rồi.”
Lương Cẩm đang tĩnh tâm đả tọa bất ngờ nghe thấy lời ấy, đột nhiên mở mắt, không chút do dự mà gián đoạn tu hành, nhảy bật lên, cùng ba vị lão tổ thông báo một tiếng, liền vội vã hướng phía ngoài chạy đi.
Kiếm Đạo Tử đám người bị cử động bất thình lình của nàng mà cả kinh sững sờ, nhưng Lương Cẩm qua trong giây lát đã mất bóng, Si Đạo Nhân cười lắc lắc đầu:
“Đứa nhỏ này. . .”
Trọng tình trọng nghĩa là chuyện tốt, liền tùy nàng đi.
Càng tới gần Lăng Vân Tông sơn môn, Trần Du tâm liền càng nặng nề, nàng giống như đã không cảm giác được đau lòng, cực hạn đau đớn khiến lòng của nàng trở nên mất cảm giác, nàng hận chính mình vô năng*, không thể đúng lúc cứu giúp Lương Cẩm đã không nói, còn chưa dùng nhiều một chút thời gian đi tìm nàng, liền độc thân quay trở về tông môn.
(*vô năng: không có khả năng)
Trước mắt lên núi, mỗi đi một bước, nàng đều cảm thấy uể oải, sinh ra làm người, vì sao phải qua khổ sở như vậy?
Nàng chán ghét sinh ly tử biệt, không muốn lại bị động chịu đựng, nhưng mà năm tháng dài dằng dặc lại cứ vô tình, làm cho người nàng lưu ý liên tiếp mất đi, mà chính mình lại cô độc sống cho qua ngày.
Mục Đồng cúi thấp đầu đi theo phía sau Trần Du, mặt xám như tro tàn, tâm như nước đọng. Mấy ngày nay, nàng vô số lần hồi tưởng lại một màn Lương Cẩm trọng thương bên trong Tiên Nhân di tích, bộ dạng Lương Cẩm cả người đẫm máu phảng phất như đang ở trước mắt, mỗi ngày đêm đều không thể chợp mắt, lòng đau như cắt.
Nhưng nàng biết, Trần sư thúc so với nàng càng thêm khổ sở, nàng tốt xấu còn có thể bởi vì việc của Dư Tử Tuân mà phân tâm, thế nhưng Trần Du sư thúc cũng chỉ có một mình Lương Cẩm làm đệ tử.
Vũ Văn Phong dọc theo đường đi cũng không nói lời nào, hắn có thể cảm giác được bầu không khí của toàn bộ đội ngũ đều vô cùng nặng nề, cũng không dám đi chạm đến nỗi khổ của Trần Du, liền không thể làm gì khác hơn là cõng lấy Dư Tử Tuân, yên lặng mà đi theo phía sau Trần Du.
“Sư tôn! ! !”
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng hô quen thuộc, Trần Du thân thể chấn động, chân bước ra suýt nữa đạp không, nàng trong lòng cấp khiêu, bỗng nhiên hướng phương hướng âm thanh truyền tới quay đầu nhìn, chỉ thấy Lương Cẩm thân mặc cái bộ đạo bào nàng thích nhất, cũng là tự tay mình thêu ra, ống tay áo nghiêng nghiêng trong khoảng khắc, không khác nào một trận cuồng phong, nhảy nhót liên hồi hướng chính mình chạy tới.
Tóc dài của nàng đen như mực bởi vì chạy quá mau, dây cột tóc rơi xuống, tóc dài như thác nước xõa ra, đón gió bay lượn, dung mạo thanh tú, mắt sáng như sao mang theo nụ cười, phảng phất như nhận được hi vọng sáng ngời nhất bên trong đất trời cùng đẹp đẽ mãnh liệt vô thanh vô tức.
Trần Du con ngươi co rụt lại, nhất thời nước mắt ẩm ướt viền mắt, nàng cười khổ một tiếng nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói:
“Ta đại khái là đi đứng không bình thường rồi, không chỉ có nghe lầm, còn sinh ra ảo giác. . .”
Mục Đồng cũng bởi vì tiếng hô đột nhiên vang lên này bị kinh ngạc, quay đầu liền thấy Lương Cẩm nhanh chóng chạy tới, nàng vốn cho là mình nghe lầm nhìn lầm, nhưng vào lúc này nghe thấy tiếng nỉ non của Trần Du, nhất thời trợn to mắt, nếu nói là bản thân nàng nhìn thấy Lương Cẩm xuất hiện ở trước sơn môn là ảo giác, cái kia Trần Du cũng nhìn thấy, nên liền không phải ảo giác rồi!
“Trần sư thúc, đệ tử cũng nhìn thấy sư muội chạy tới. . .”
Trần Du giật mình trong lòng, Mục Đồng nói như vậy phảng phất như trực tiếp gõ ở trong lòng nàng, khiến cho ý nghĩ mà nàng hai ngày này hết sức không đi đề cập tới không có cách nào át chế mà cuồn cuộn dâng lên, nàng mới vừa mở mắt, liền thấy Lương Cẩm chạy như bay đến phụ cận, nhún mũi chân, vươn người nhảy lên, không hề bảo lưu, cũng không từng có nửa điểm do dự nhào vào trong lồng ngực của mình!
Một cái ôm đầy cõi lòng cùng lực lượng va chạm trùng kϊƈɦ tới tâm của Trần Du, thẳng đến lúc này, nàng mới bừng tỉnh nguyên lai tất cả là chân thực, đồ nhi quan trọng nhất của nàng thật sự xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng cảm thụ được hơi thở quen thuộc cùng mềm mại ôm ấp hoài bão của người kia trong lòng, chợt thân tâm phảng phất cảm thấy như bị nước dội qua, nước mắt như vỡ đê sông lớn, không bị khống chế dâng lên!
“A Cẩm. . .”
Trần Du âm thanh run rẩy, thanh âm suy yếu đến cực điểm, nếu không có vang ở bên tai, Lương Cẩm sợ sẽ nghe không rõ. Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy hai giọt nước mắt rõ ràng từ trong mắt Trần Du lăn xuống.
Lương Cẩm tâm phảng phất như bị đá tảng bắn trúng, đột nhiên bị đánh đau, nàng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn cùng đau lòng, chính mình thân hãm trong Tiên Nhân bí cảnh, đích thị khiến sư tôn lo lắng gần chết, mà nàng cùng lão tổ tông cùng trở về, càng không nghĩ theo dọc đường tìm sư tôn, thực sự là vô liêm sỉ!
Nàng lúc này tại chỗ quỳ xuống, nắm lấy ống tay áo của Trần Du, khẩn thiết bồi tội:
“Sư tôn chớ khóc! Đệ tử sai rồi! Khiến sư tôn lo lắng! Đệ tử tội đáng muôn chết!”
Đại khái là đối với cái chữ “chết” này quá mức mẫn cảm, Trần Du thân thể run lên, trở lòng bàn tay vỗ vào trêи gáy Lương Cẩm:
“Không cho nói bậy!”
Trải qua việc trì hoãn này, Trần Du tâm tình ổn định một chút, âm thanh cũng không có khàn khàn như vậy, nhưng vẫn mơ hồ dẫn theo chút giọng mũi.
Lương Cẩm rắn rắn chắc chắc bị đánh một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, cũng không dám hé răng, chỉ lo lại khiến sư tôn khổ sở. Trần Du mới vừa chụp xong, lập tức liền hối hận rồi, Lương Cẩm nguyên bản không có chuyện gì, còn sai lầm cho nàng một chưởng đánh ra, nhưng lại càng tức giận việc nàng lúc nãy ăn nói linh tinh, liền sừng sộ:
“Ngươi đã biết sai, có thể sửa?”
Lương Cẩm lúc này gật đầu như giã tỏi:
“Đệ tử xin nghe sư tôn giáo huấn, không dám tái phạm.”
Thấy bộ dáng này của nàng, Trần Du cuối cùng nhẹ dạ, vốn tưởng rằng nàng liền như vậy ở lại bên trong Tiên Nhân di tích, nhưng bất ngờ thấy nàng xuất hiện ở trước mắt mình, kinh hỉ mất mà lại được còn không kịp dâng lên đáy lòng, liền không đối với nàng quá mức trách móc nặng nề.
“Ngươi đứng lên đi.”
Trần Du kéo cánh tay của Lương Cẩm, đem nàng nâng dậy, tri kỷ thay nàng vỗ vỗ góc áo nhiễm bùn đất, âm thanh nhu hòa hạ xuống:
“Ngươi tại sao nhanh như vậy liền trở về đến tông môn rồi?”
Lương Cẩm sau khi đứng dậy, trước tiên hướng Mục Đồng nhếch miệng nở nụ cười, kêu một tiếng sư tỷ, lại cùng Vũ Văn Phong chào hỏi, sau khi hỏi thăm thương thế của Dư Tử Tuân một hồi, lúc này mới kéo ống tay áo của Trần Du, đem chuyện chính mình ở bên trong di tích được Tình Sương cứu, lại ngẫu nhiên gặp sự tình của Thanh Vân Tử tất cả nói ra.
Bên hông Vũ Văn Phong quả thực nhìn đến sững sờ đi, hắn biết Lương Cẩm đối với Trần Du mà nói rất trọng yếu, nhưng cũng chưa từng nghĩ, trọng yếu đến mức, Trần Du sẽ vì Lương Cẩm rơi lệ.
Trần Du bề ngoài khiêm tốn hữu lễ, bất luận đối với người nào