Dương Đạo Tử bị người một chiêu ngăn trở, bỏ mất cơ hội ngăn, Nguyên Anh tu sĩ thần bí kia vừa ra tay, nhất thời trong vòng mười trượng lượn lờ ma khí, quỷ ảnh um tùm, ma khí này mức độ chính là đậm đặc, xa không phải ma tu tầm thường có thể so sánh. Dương Đạo Tử biến sắc mặt, lúc này cắn răng trầm giọng:
“Ma tộc!”
Không nghĩ tới Thi Quỷ môn càng cùng Ma tộc cấu kết, Ma tộc không ngờ lại xuất hiện tại hậu thế!
Ma tộc cùng ma tu tuyệt đối là hai khái niệm, ma tu nói cho cùng vẫn là người, dù cho sau khi ma hóa thân thể đã bền vững hơn so với tu sĩ bình thường, nhưng chung quy không sánh được chân chính ma.
Ngàn năm trước Ma tộc làm thiên hạ loạn lạc, muốn từ Cửu U Thâm Uyên xông vào Nhân giới, mưu toan lấy Nhân giới làm hòn đá bàn đạp, để tấn công Tiên giới, thế nhưng tộc nhân đương thời anh tài xuất hiện lớp lớp, tu sĩ cấp cao chỗ nào cũng có, Nguyên Anh cảnh tu sĩ cũng không phải tuyệt đỉnh, bên trêи Trung Châu, Hóa Thần tu sĩ liền chỉ có năm ngón tay, trong đó người kiệt xuất chói mắt nhất, chính là Lăng Vân Tông Lăng Phong Hoa.
Lăng Phong Hoa tu vi đã tới Hóa Thần đỉnh cao, lấy Tâm Kiếm tự nghĩ ra hoành hành thiên hạ, cũng nắm giữ một dạng pháp bảo có một không hai, lúc nào cũng có thể Phá Hư mà đi.
Vừa vặn gặp ma họa thiên hàng, Lăng Phong Hoa phá quan mà ra, cao thủ ma tộc đánh vào Lăng Vân Tông sơn môn, cũng tại dưới kiếm Lăng Phong Hoa dồn dập ngã xuống, cho đến cùng chân ma Hóa Thần cảnh đỉnh cao ra tay, cùng Lăng Phong Hoa đại chiến bảy ngày, kỹ kém một bậc, bị Lăng Phong Hoa phong ấn tại cấm địa trong tông!
Sau trận chiến này, Lăng Phong Hoa cũng bị thương rất nặng, vì vậy không có cách nào đem này chân ma triệt để đánh giết, chỉ có thể không ngừng gia cố phong ấn, không cho tà ma này thoát vây, gieo vạ nhân gian.
Ma tộc tu sĩ ở Nhân giới không chiếm ưu thế, rất nhanh liền bị đè xuống, tử thương nặng nề, không thể không lui về Cửu U, sau lần đó ngàn năm, đều chưa từng xuất hiện.
Vì vậy trước mắt chợt xuất hiện Ma tộc tu sĩ, Dương Đạo Tử trong lòng hoảng sợ, nhớ tới Ma tộc dũng mãnh, không khỏi sắc mặt trầm ngưng, không dám lưu thủ.
Một bên khác Thanh lão quỷ bàn tay xuất Hắc Viêm, nhằm phía đại trận bảo vệ tông của Lăng Vân Tông, Thanh Vân Tử lạnh hừ một tiếng, phi thân mà lên, cùng Si Đạo Nhân hợp tác, cùng nhau chống đỡ Thanh lão quỷ.
Thanh lão quỷ, Dương Đạo Tử cùng Ma tộc tu sĩ thần bí kia đều là mới vào Nguyên Anh tu vi, Thanh Vân Tử là Kết Đan đại viên mãn, cùng Nguyên Anh cách một tia, phối hợp đại trận bảo vệ tông, miễn cưỡng có thể chống đỡ trong thời gian ngắn.
Kiếm Đạo Tử điều khiển đại trận bảo vệ tông phối hợp Thanh Vân Tử, trong lúc nhất thời, song phương ngươi tới ta đi, đánh đến kịch liệt, trêи bầu trời Thanh Vân đài, không ngừng nổ đùng “ầm ầm” nổ vang, dư âm tứ tán, khiến đệ tử Lăng Vân Tông trêи mặt đất nơm nớp lo sợ, không nhúc nhích được.
Sau khi đỉnh cao chiến đấu trêи không trung khai hỏa, trêи mặt đất, đệ tử bốn phía trêи khán đài chưa kịp rút đi đột nhiên bị cản trở, bốn người trong đó có Kết Đan tu vi, càng có hơn mười người có Luyện Thể cảnh giới, những người này tất cả đều là đội ngủ nhân thủ trong tông mà Thi Quỷ môn sắp xếp đến đây xem cuộc chiến.
Một tên Kết Đan tu sĩ trong đó hướng Mục Đồng cùng Lăng Vân Tông đệ tử ra tay, Lăng Thương Khung đúng lúc chạy tới, cùng hắn đối kϊƈɦ một chưởng, cả hai lùi lại mấy bước!
Lăng Thương Khung đã đột phá tới Kết Đan!
Người kia ánh mắt phát lạnh, muốn tốc chiến tốc thắng, lúc này bắt chuyện với một tên Kết Đan tu sĩ khác, vây kín Lăng Thương Khung, muốn đem Lăng Thương Khung lưu lại!
Thế cuộc càng ngày càng kém, Lăng Kiếm Huy đột nhiên thấy biến cố, dẫn một đám Lăng Vân Tông Luyện Thể tu sĩ ngăn cản địch đến, thế nhưng quả bất địch chúng*, bị đột nhiên nhóm lớn người xuất hiện đánh đến liên tục bại lui.
(* quả bất địch chúng: người ít không đánh lại đông)
Mắt thấy Thanh Vân đài liền muốn bị những ngoại địch này chiếm lĩnh.
Ở giữa trêи đài cao, Lương Cẩm ôm Trần Du trọng thương, cả người run rẩy không thôi.
Trần Du khí tức yếu ớt, phảng phất như lúc nào cũng có thể vụt tắt, nàng nỗ lực mở mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía Lương Cẩm, cho dù cả người gân cốt đứt đoạn, nàng vẫn là nỗ lực lộ ra nụ cười, giống như ôn nhu trước kia, khiến Lương Cẩm đau lòng như cắt, nước mắt không ngừng được nhỏ xuống.
“A Cẩm. . .”
Nàng há miệng, nhiều từ ngữ vẫn chưa thể phun ra, liền có máu tươi tràn ra khóe môi.
“Sư tôn! Sư tôn ngươi đừng nói nữa!”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Trần Du, Lương Cẩm bỗng nhiên thức tỉnh, nàng hoảng hoảng trương trương* từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một đám lớn đan dược, không chút do dự đem đan dược cấp cao giá trị liên thành cho vào miệng Trần Du, dược lực tinh khiết tràn vào thân thể Trần Du, đối với thương thế của nàng lúc này mà nói lại chỉ là như muối bỏ biển.
(* hoảng hoảng trương trương: vội vàng hấp tấp)
Lúc Lương Cẩm lại muốn đem đan dược đút cho Trần Du, Trần Du lại mỉm cười lắc lắc đầu, ngậm miệng từ chối, những đan dược này đối với thương thế của nàng là vô bổ, dùng lãng phí, không bằng để Lương Cẩm chính mình giữ lại, nếu như Lương Cẩm có thể tại kiếp nạn hôm nay sống sót, như vậy những đan dược này, nàng đều có thể sử dụng được.
Ánh mắt của nàng nhìn phía bầu trời xa xôi, trêи nét mặt lộ ra mấy phần hồi ức, mấy phần sầu khổ, cũng có mấy phần giải thoát, nàng nói:
“A Cẩm. . . Đồ nhi ngoan, không cần. . . Vì sư phụ. . . khổ sở.”
Lương Cẩm gắt gao cắn răng, nỗ lực không cho nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt, thế nhưng bi thương trong lòng lại không cách nào ngăn chặn, nàng nghĩ muốn khống chế, nhưng thứ đau đớn tới tận xương này lại không thể giảm xuống. Nàng thật hận, tại sao chính mình ngông cuồng tự đại như vậy không có sớm nói để chuẩn bị thật tốt, tại sao đều là để sư tôn thay mình gánh chịu tai họa vốn nên thuộc về mình.
“Sư phụ. . . Đời này. . . Không tiếc không hối hận.”
Nàng mỗi một câu nói, khóe miệng liền tuôn ra một chùm máu tươi, cuối lời nói, đã có chút không rõ ràng rồi.
Lương Cẩm muốn làm cho nàng không nên nói nữa, nhưng vô luận như thế nào cũng không mở miệng được, nàng trơ mắt mà nhìn Trần Du ánh mắt tan rã, thần thái an tường nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt đó, lòng của nàng bị bi thương to lớn lấp kín, thống khổ vô biên vô tận bao phủ tới, cơn đau này cùng thời điểm kiếp trước nghe tin Tình Sương bỏ mình không giống nhau, càng giống như đau buồn cùng đau đớn khi cốt nhục chí thân tự dưng mất, thế giới của nàng phảng phất vào lúc này trời long đất lở, việc nàng tính toán sự kiện, khắp nơi bảo vệ sư tôn của nàng, cho đến nay đều vô ít.
Nàng cũng không còn chổ dựa vào, lại sẽ như tiền thế* lẻ loi hiu quạnh như thế, giống như bèo không rễ, du đãng ở bên