Quyển 3 Tử Sơn Bí Cảnh
Lương Cẩm ở Thanh Vân Phong ngồi hồi lâu, mãi đến tận ánh mặt trời từng điểm từng điểm biến mất, gió lạnh thổi qua, thân thể nàng vì thương thế chưa lành mà cảm giác được một tia lạnh, nàng mới bừng tỉnh ý thức.
Bất tri bất giác, đã qua một canh giờ, nàng muốn xoay người hạ sơn, nhưng bất ngờ phát hiện có một người đứng phía sau, trong lòng nàng cả kinh, lúc nãy quá mức xuất thần, liền có người đến địa phương gần nàng như vậy, nàng lại không hề có phát hiện!
Thấy rõ hình dáng người tới, Lương Cẩm mím mím môi, khom người thi lễ một cái:
“Đệ tử gặp tông chủ.”
Người tới chính là Lăng Thương Khung.
Lăng Thương Khung trêи mặt thần sắc phức tạp lóe lên một cái rồi biến mất, chợt lộ ra nụ cười ôn hòa:
“Chính là đang nghĩ tới sư tôn?”
Lương Cẩm cụp thấp đầu xuống, đáp một tiếng phải.
Thấy Lương Cẩm câu nệ như vậy, Lăng Thương Khung khẽ than, hắn càng yêu thích Lương Cẩm lúc nãy hồi tưởng viễn vọng ung dung tự tại, trước mắt như vậy, chính là để tâm hắn phi thường khổ sở. Nhưng hắn không có lý do gì đi yêu cầu Lương Cẩm, dù sao lúc trước mẫu thân của Lương Cẩm qua đời, nguyên nhân có rất lớn bộ phận, là bởi vì hắn cố chấp cùng phiến diện.
“Tông chủ tới tìm đệ tử, chính là có gì phân phó?”
Lương Cẩm nhìn Lăng Thương Khung phảng phất như lâm vào trầm tư, mà Sơn Phong lúc này xác thực có chút lạnh, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Lăng Thương Khung bừng tỉnh hoàn hồn, lấy ra một chiếc nhẫn chế tác tinh xảo, đem ném cho Lương Cẩm. Lương Cẩm nhấc tay bắt lấy, nhẫn tới tay, linh thức quét xuống một cái, trong lòng bừng tỉnh, hóa ra là một chiếc nhẫn chứa đồ!
“Ngày trước ngươi vẫn hôn mê chưa tỉnh, ta đem những thứ đồ này tạm tồn giữ, lần này ngươi đã tỉnh rồi, liền vật quy nguyên chủ.”
Lương Cẩm trong lòng cảm khái, một cái hạ phẩm Linh Bảo, một viên Yêu Linh Tinh Phách, một nhánh phù bút quý trọng, bất luận là loại nào, ở bên ngoài đều là giá trị liên thành, có thể gây đông đảo tu sĩ tranh giành mua đồ vật, trước mắt liền dễ dàng như vậy tới tay, đúng là khiến nàng có chút thổn thức.
Nàng không có tại ngay trước mặt Lăng Thương Khung kiểm tra vật trong nhẫn, Lăng Thương Khung đưa xong đồ vật, cũng thấy đợi tiếp nữa thì khá là lúng túng, song phương đều không có đề tài gì có thể nói chuyện, phảng phất như liên hệ duy nhất còn sót lại giữa bọn họ, chính là thân phận Lăng Vân Tông tông chủ và đệ tử này.
Hắn cũng không tự chuốc nhục nhã, xoay người rời đi.
Lăng Thương Khung đi rồi, Lương Cẩm cúi đầu thở dài, nàng không phải không thể cảm giác được Lăng Thương Khung trong lòng phức tạp, thế nhưng trong lòng nàng cũng là hỗn loạn, Lăng Thương Khung vốn là thân ngoại công* của nàng, thế nhưng khi nàng nghĩ tới chuyện cũ thổn thức, trong lòng liền giống như cản trở thở ra một hơi, bất kể như thế nào đều nuốt không trôi, chuyện này, e rằng vẫn là chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
(*ngoại công: ông ngoại)
Lương Cẩm chậm rãi đi xuống Thanh Vân Phong, vừa đi, vừa tra xét nhẫn lấy được trong tay cụ thể có cái gì, ngoại trừ chiến lợi phẩm của tam tông Đại Tỷ Đấu ra, Lương Cẩm còn bất ngờ phát hiện chuôi Chu Ngọc Hàn thiết kiếm vốn thuộc về Trần Du.
Nàng đem kiếm này lấy ra, nắm trong tay, đau lòng cùng khổ sở vừa đè xuống lần thứ hai dâng trào, Trần Du chưa bao giờ đem kiếm này rời khỏi người, nếu không có lần này gặp đại họa, kiếm này làm sao có thể rơi tại Thanh Vân đài. Lương Cẩm hít sâu một hơi, đem Chu Ngọc Hàn thiết kiếm thu hồi, nàng chỉ cần thêm nỗ lực tu luyện, mới có thể đem kiếm này tự tay đưa về cho sư tôn.
Sau khi xuống núi, nàng nhanh chóng trở về cấm địa nội tông, chuẩn bị bế quan chữa thương, mau chóng khôi phục thực lực.
Sau lần đó ba năm, Lương Cẩm một bước chưa từng bước ra.
Bởi vì trận chiến trêи Thanh Vân đài kia, căn cơ của Lương Cẩm suýt nữa bị hủy, phải bỏ ra thời gian hai năm mới khỏi hẳn thương thế, để không lưu lại mối họa ám thương, sau khi thương thế lành, vừa vặn gặp thời kỳ chân khí phun trào không thôi, hình như có cảm giác đột phá, liền lại bế quan một năm, đột phá tới Trúc Cơ đại viên mãn.
Ba năm sau, Lương Cẩm xuất quan, trước khi xuất quan, nàng lưu lại không ít vật tư cho Thanh Vân Tử, cũng nói rõ dự định của chính mình hạ sơn giao du nói ra, đối với Lương Cẩm, Thanh Vân Tử ba người thực không có gì phải lo lắng, liền đáp ứng, chỉ nói sau khi nàng xuống núi, làm việc tận lực không quá rêu rao, tất cả lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Mấy năm ở chung, Thanh Vân Tử đám người đối với tính tình của Lương Cẩm cũng là cực kỳ thấu hiểu, biết nàng từ trước đến giờ gan to bằng trời, có cừu oán tất báo, ở bên trong tông môn, bọn họ còn có thể giúp đỡ, thay nàng chặn lại tai họa, nhưng sau khi nàng xuống núi, mấy người bọn họ ngoài tầm tay với, liền hi vọng nàng có thể thu liễm một ít, để tránh người có thực lực tuyệt cường xông tới, rơi vào hiểm cảnh.
Lương Cẩm tất nhiên là liên thanh đáp ứng hảo, nàng cũng không phải không hiểu, cây lớn thì đón gió to, nàng càng ưu việt, liền càng dễ dàng để chính mình trêu chọc đến mối họa, mà giang hồ bên ngoài tông càng là hỗn loạn, một bước đạp sai, liền có thể trở thành khách tử tha hương*.
(*khách tử tha hương: chết nơi đất khách)
Lúc trước nàng ở Thanh Vân đài danh tiếng đều truyền ra hết, cũng may đã qua ba năm, phong ba cùng huyên náo to lớn cũng gần như bình phục, nàng làm việc cẩn thận một ít, cũng cũng sẽ không có nguy hiểm quá to lớn.
Từ cấm địa đi ra, Lương Cẩm lại muốn đi thăm viếng sư tỷ một hồi, thế nhưng lúc nàng đi qua Tu Du phong của Dư Tử Tuân, biết được sư tỷ bế quan chưa ra, liền không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Nàng cuối cùng một chuyến trở về Ngọc Nhụy tiểu trúc, nhưng lại một lần nữa ngoài ý muốn gặp được Lăng Thương Khung.
Lăng Thương Khung chắp tay đứng ở ngoài Ngọc Nhụy tiểu trúc, không có đi vào, Lương Cẩm lúc đến, hắn đã có cảm giác, xoay người lại đến nhìn, cười nói:
“Ngươi đã xuất quan?”
Lương Cẩm thấy hắn mừng tít mắt, cả người đều có vẻ ung dung tự tại, nội tâm khá là ngờ vực, chớp mắt nhìn, gật đầu:
“Vâng, đệ tử hôm nay lúc nãy mới xuất quan, dự định xuống núi lịch lãm, trước khi đi muốn tới nơi đây quét tước dọn dẹp.”
Lăng Thương Khung từ lâu đoán được dự định của Lương Cẩm, cũng không cảm thấy kinh ngạc, đầu gật đầu nói:
“Rất tốt.”
Lương Cẩm lông mày cau lại, không biết Lăng Thương Khung đang bán cái nút gì, nhưng thấy con ngươi của hắn mang ý cười, Lương Cẩm trong lòng bỗng nhiên sượt qua một ý nghĩ, lúc này vui mừng chạy lên não, nhưng lại mạnh mẽ tự kềm chế, vạn nhất có đoán sai, chính là uổng công vui vẻ một hồi.
Nàng ổn định nỗi lòng, nhưng vẫn là khó nén cấp bách, vội vã hỏi:
“Chính là có tin tức của sư tôn?”
Đã quá ba năm, cho dù Trần Du tổn thương có nặng hơn nữa, cũng không nên tin tức xa ngút ngàn dặm không có. Ba năm qua Tử Tiêu Cung vẫn không có gởi thư, chắc hẳn sư tôn thương thế dần hảo, không có tin dữ chính là tin tức tốt nhất rồi.
Mà trước mắt Lăng Thương Khung biểu hiện ra vui sướиɠ cùng ung dung, khiến Lương Cẩm không ngừng được hướng phương diện này nghĩ tới, rồi lại e sợ chính mình đoán sai, vì vậy lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền sốt sắng mà nắm chặt nắm đấm, chờ