Lúc cái tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu kia đột nhiên gây khó khăn, cho tới lúc Lương Cẩm ra tay chế địch, trước sau bất quá chỉ trong chớp mắt, lúc Lương Cẩm chỉ kiếm điểm ở đại huyệt trêи ngực của người đằng kia, trận giao thủ nhìn như hung hiểm này liền đã có kết quả.
Lương Kinh Phong ánh mắt ngưng lại, chợt lên cơn giận dữ, đột nhiên vỗ bàn một cái, cao giọng quát lên:
“Thật là to gan! Dám đến Vô Sinh môn ta làm loạn!”
Hắn nói xong, bỗng nhiên bước ra một bước, một chưởng hướng người kia bổ xuống đầu, “đùng” một tiếng vang lên, cái tên Trúc Cơ tu sĩ bị Lương Cẩm điểm huyệt lúc trước dưới một chưởng của lòng bàn tay này óc nứt toác, mất mạng tại chỗ!
Lương Cẩm thờ ơ lạnh nhạt, cái Trúc Cơ tu sĩ kia trước khi chết đột nhiên trợn to hai mắt với lại trong đó toát ra sợ hãi cùng không thể tin tưởng càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng Lương Cẩm.
Nàng thấy Lương Kinh Phong nổi giận đùng đùng, một bộ dạng hận không thể đem người này ăn tươi nuốt sống, Lương Cẩm trêи mặt không chút biến sắc, trong lòng lại đang cười lạnh, Lương Kinh Phong thực sự là cao thủ diễn kịch bẩm sinh, diễn trò làm bộ, cái dáng vẻ nổi giận bừng bừng kia lấy giả đánh tráo, phảng phất thật như đối với người kia ra tay giống như người kia có mối thù giết thân đoạt thê vậy.
Người đang ngồi tại đây không biết có hoài nghi Lương Kinh Phong hay không, nhưng đối với Lương Kinh Phong thì Lương Cẩm nhìn ra đôi chút, sơ hở lớn nhất của hắn, chính là tại chỗ ra tay đem người này đánh chết!
Nếu cái Trúc Cơ tu sĩ đột tử kia thực lực mạnh mẽ một chút, Lương Kinh Phong sẽ không thể nắm chắc một chưởng có thể hay không đạt hiệu hắn muốn, một chưởng vỗ chết chính là không nhất định 100% liền chết, nhưng mà dưới tình huống đã bị Lương Cẩm đem chế phục, hắn còn ra tay giết người, không chút nào muốn tra hỏi mục đích cùng moi ra dự định của người đến, có thể là Lương Kinh Phong làm việc lỗ mãng, suy nghĩ không sâu, hoặc có thể chính là cố ý làm như vậy.
Dựa theo phong cách làm việc của Lương Kinh Phong khi chặn giết Lương Kinh Lam để ngồi trêи vị trí Vô Sinh môn môn chủ xem xét, hắn cũng không phải người lỗ mãng ngu ngốc, nếu hắn hôm nay nổi lên hành động giết người, liền nên vì che lấp việc hắn sắp đặt bố trí bẫy, làm cho đoàn người sản sinh một áo giác, Vô Sinh môn môn chủ táo bạo dễ tức giận, làm việc không thèm suy nghĩ, khó thành đại khí!
Mà người tại tràng, mười sẽ có chín chọn tin tưởng!
Lương Kinh Phong cử động lần này thực có hiệu quả một hòn đá hạ hai con chim! Vừa có thể thấy được tu sĩ viện binh đến tột cùng có ai là thật tâm muốn trợ Vô Sinh môn, thứ hai có thể cho người có ý nghĩ xấu trong lòng lan truyền một cái tin tức sai lệch, khiến người ta khinh địch!
Trải qua chuyện này, Lương Cẩm đối với Lương Kinh Phong người này càng có trực quan nhận thức, không khỏi ở trong lòng âm thầm cảnh giác, người này bụng dạ cực sâu, gặp chuyện phải làm vẹn toàn chuẩn bị, e là cho dù Xích Viêm tông có thật sự mạnh mẽ tấn công mỏ quặng Thanh Ngọc, cũng không chiếm được chổ tốt!
Ngay tại thời khắc Lương Cẩm khóa lông mày suy nghĩ sâu xa, Lương Kinh Phong trêи mặt tức giận đã tiêu tan chút, hắn trầm mặt sai người đem thi thể mang xuống, hạ lệnh truy xét người này đến tột cùng làm sao lăn lộn tiến vào, lúc này mới nhìn về phía Lương Cẩm, trêи mặt cứng ngắc cố nặn ra vẻ tươi cười:
“Không nghĩ tới lại có tặc tử lẫn vào bên trong khách, việc này quả thật là Lương mỗ sơ sẩy, suýt nữa khiến cái tặc tử kia đắc thủ! Lúc nãy nếu không có Cẩm Lương cô nương đúng lúc cứu giúp, nhi tử của ta sợ sẽ bị thương, ơn nghĩa như thế, Lương mỗ thực sự không biết làm sao báo lại, thuận dịp liền dùng rượu này kính tặng, cảm ơn cử chỉ hiệp nghĩa của cô nương!”
Hắn rót đầy một chén rượu, hai tay nâng chén, một hơi uống cạn sạch.
Lương Cẩm khóe miệng khẽ nhúc nhích, trong lòng không tốt oán thầm, Lương Kinh Phong thuận miệng liền có thể kêu ra tên giả lúc nàng báo danh để thượng sơn, bên trong tân khách tới đây, làm sao có người nào tránh thoát được tai mắt của hắn chứ? Cái gì gọi là không biết làm sao báo lại? Tự biên tự diễn một màn kịch, hắn đương nhiên không muốn vì động tác này của Lương Cẩm trả thù lao, keo kiệt chính là keo kiệt, còn nói đến dễ nghe, đại nghĩa lẫm nhiên như vậy!
Nếu Lương Kinh Phong muốn diễn kịch, Lương Cẩm liền vui vẻ cùng hắn diễn, thấy Lương Kinh Phong nói như thế, trêи mặt nàng lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, một bộ mới ra đời, dáng dấp tâm sạch như tờ giấy trắng:
“Môn chủ không cần phải làm như vậy! Sư tôn tại hạ có câu cửa miệng, chúng ta là tu sĩ, tu hành quan trọng nhất không gì bằng tu tâm, tâm hướng thiện, hiệp khí tự có, tại hạ ra tay, cũng là một phần tu hành, đảm đương không nổi thâm tạ của môn chủ!”
Trần Du tự nhiên chưa từng nói qua những câu nói này, bất quá Lương Cẩm gặp thời liền bịa ra, cũng dự định kéo Lương Kinh Phong rơi vào trong bẫy.
“Ồ! Lệnh sư càng là có hiệp nghĩa chi phong như thế, Lương mỗ kính phục không ngớt, Cẩm Lương cô nương tuổi còn trẻ, liền có tu vi và dũng khí không tầm thường như vậy, e rằng lệnh sư cũng là cao thủ thế gian ít có, không biết Cẩm Lương cô nương sư thừa là ai? Bái môn hạ cao thủ phương nào?”
Lương Cẩm trong lòng thầm xùy một tiếng, Lương Kinh Phong quả nhiên liền tranh thủ thuận tiện lấn tới hỏi, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích, liền nói:
“Thời điểm tại hạ xuống núi lịch lãm, sư tôn từng nói lời căn dặn, sau khi vào đời không thể cùng người nói họ tên, nơi đến, sư tôn đã nói trước, tại hạ thực không thể vi phạm, mong rằng môn chủ thứ lỗi.”
Nàng nói xong, bộ dạng phục tùng cúi đầu, lộ ra dáng dấp vô cùng áy náy, nàng hết sức dùng hai chữ “vào đời”, chính là muốn dẫn Lương Kinh Phong hướng đi lối suy nghĩ của hắn.
Lương Kinh Phong quả nhiên “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, hắn vừa nãy Lương Cẩm ra tay đã bắt đầu âm thầm quan sát nàng, từ ngữ khí nàng nói chuyện, biểu hiện trêи mặt, cùng tốc độ khí huyết lưu thông khắp mọi mặt đều quan sát, nhưng Lương Cẩm biểu hiện không có bất kỳ kẽ hở.
Lúc này nàng một lời ra, nghi ngờ trong lòng Lương Kinh Phong đối với việc nàng lúc nãy vượt cấp chế địch nhất thời tản đi đi, nếu là đồ đệ của ẩn sĩ cao nhân, có bực thân thủ cùng kiến giải này, liền không cảm thấy kinh ngạc rồi, mà Lương Cẩm tuổi cực kỳ trẻ, bất quá chỉ chừng hai mươi, có thể có một thân tu vi này đã là không dễ, thì nơi nào có thể có cái tâm cơ gì?
Vì vậy Lương Kinh Phong đã cho rằng Lương Cẩm chính là người có thể xài được, ngược lại đám người còn lại trong nội đường thì vẫn cần cẩn thận suy nghĩ. Thấy Lương Thiên Sơn gặp nạn, nếu nói cái tu sĩ Trúc Cơ tầng năm trở xuống kia không có ra tay chính là bởi vì ứng đối không kịp, nhưng tu sĩ Trúc Cơ tầng sáu cùng Trúc Cơ tầng bảy này cũng không ra tay, ý đồ bọn họ đến rất đáng tra cứu.
Lương Thiên Sơn hướng Lương Cẩm bật cười lớn:
“Là Lương mỗ đường đột, kính xin cô nương chờ chốc lát.”
Hắn