“Chuyện này thật không buồn cười chút nào.”
Lương Cẩm thoáng ngẩn người, chợt phục hồi tinh thần lại, lông mày khẽ cau, lắc đầu bật cười. Nếu như người trước mắt là nữ nhi của Lương Kinh Phong, nàng không thể ngay cả một chút phong thanh đều không nghe thấy, kiếp trước nàng đã đi qua Hòa Phong, chỉ biết Lương Kinh Phong có một nhi tử là Lương Thiên Sơn, nhưng chưa từng nghe nói tới Lương Huyền Nhạc.
Nàng cho rằng Lương Huyền Nhạc nên là còn thứ của Lương gia tộc hoặc trùng hợp cùng họ mà thôi, chưa từng nghĩ nàng vừa mở miệng, càng nói mình là nữ nhi của Lương Kinh Phong.
Lương Cẩm trong giọng nói không chút nào che lấp sự không tín nhiệm, Lương Huyền Nhạc ngoài ý muốn nhíu mày, nhìn dáng dấp của Lương Cẩm này đối với Vô Sinh môn rất là hiểu rõ, so với tưởng tượng của nàng còn nhiều hơn một chút.
“Ta tội gì lấy việc này lừa gạt ngươi, tuy rằng ta cũng không muốn thừa nhận thân phận này, nhưng sự thật là như vậy.”
Lương Huyền Nhạc biểu hiện bất đắc dĩ trong lại lộ ra một tia đau khổ, không chút nào giống như giả bộ, khiến Lương Cẩm ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, lẽ nào việc này có cái ẩn tình gì khác? Liên tưởng tới Lương Huyền Nhạc hôm nay nhằm vào hành động của Lương Kinh Phong, Lương Cẩm trầm ngâm chốc lát, chỉnh ngay ngắn sắc mặt, lại nói:
“Ngươi nói tiếp, nếu như có thể khiến ta tin tưởng thì tốt, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi nói dối, liền chớ trách ta không nể tình!”
Lương Cẩm lời này để Lương Huyền Nhạc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lương Cẩm vũ đoán* nàng đang nói dối, quyết đem nàng giao cho Lương Kinh Phong, nếu là như vậy, thì thật không cần phải cùng nhau trao đổi rồi.
(*vũ đoán: ỷ thế mà quyết đoán bừa bãi)
Nàng cụp mắt trầm ngâm mấy hơi thở, suy tư nên làm sao mở miệng. Tuy rằng nàng đã từ lâu tiếp nhận những chuyện cũ đen tối kia rồi, nhưng nói ra cho người ngoài, vẫn là sẽ cảm giác được đau đớn đến thấu tim.
“Thế nhân đều biết Lương Kinh Phong có một nhi tử là Lương Thiên Sơn, nhưng có rất ít người biết, hắn còn có một nữ nhi tên Lương Huyền Nhạc. Liền ngay cả bên trong Vô Sinh môn, ngoại trừ mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão, cùng với người thân cận Lương Kinh Phong, hầu như không có ai biết sự tồn tại của ta.”
Lương Huyền Nhạc mở miệng, chậm rãi nói đến.
Lương Cẩm nghe lời nói này, biểu hiện ngẩn ra, lời nói của Lương Huyền Nhạc lần thứ hai ngoài dự liệu của nàng. Nhưng nàng không có ngắt đoạn Lương Huyền Nhạc, mà là chờ nàng đem cố sự này tiếp tục kể ra.
“Tất cả những thứ này, cá nhân sinh mẫu* của ta chỉ là một nữ tử thanh lâu, mà bản thân ta, cũng bất quá là một lần sai lầm nảy sinh quan hệ, ngẫu nhiên sinh ra một vật sống mà thôi. Mẹ của ta sau khi sinh ta ra, ôm ta đi tìm Lương Kinh Phong, lại bị ngăn ở bên ngoài Vô Sinh môn, nàng ở dưới Ma Sa sơn đợi mấy ngày, nếu không phải Lương Kinh Phong ngẫu nhiên có việc ra ngoài, thì nàng có khả năng mãi mãi cũng không chờ được.”
(*sinh mẫu: mẹ đẻ)
“Lương Kinh Phong thấy linh căn ta tụ hội, thích hợp để tu luyện, liền đem ta làm con nuôi làm nữ nhi của mẫu thân của Lương Thiên Sơn, lại đem mẫu thân ta đuổi về xuống núi.”
“Ta bởi vì thế sự không rõ mà trải qua mười ba năm, trong lúc đó bên trong tông môn phát sinh một hồi biến cố lớn, lão môn chủ chết bất đắc kỳ tử, thúc phụ đối xử rất tốt với ta khi còn bé đã tha hương, Lương Kinh Phong thuận lý thành chương ngồi trêи vị trí môn chủ.”
“Lúc năm tuổi Lương Kinh Phong dạy ta tu luyện, linh căn ta mới lộ ra, ngăn ngắn ba năm liền đến Trúc Cơ, Lương Thiên Sơn lớn hơn ta bốn tuổi, cũng mới mới vào Trúc Cơ không lâu, liền đối với ta tâm sinh tật hận, muốn hủy diệt linh căn của ta.”
“Hắn cùng Luyện Thể cảnh trưởng lão trong tông chặn đường ta, đem ta trọng thương, nếu không phải vì hắn sợ phiền phức sau này bị Lương Kinh Phong tra ra trách phạt, e sợ là sẽ trực tiếp đem ta giết chết. Ta vừa mới Trúc Cơ, sau khi bị thương căn cơ bị phế, tu vi rơi xuống về Luyện Khí kỳ, tâm tình cũng gặp phải đả kϊƈɦ, vì vậy sau lần đó lại trải qua một năm, tu vi của ta không tiến thêm được nữa.”
“Lương Kinh Phong thấy ta đã không thể tu luyện, lúc này đổi sắc mặt, đem ta đuổi ra Vô Sinh môn, hắn cho ta một khoản tiền, kêu ta đi tìm sinh mẫu của ta, đối với nội bộ, thì tuyên bố Lương Huyền Nhạc đã chết.”
“Ta một mình đi xuống Ma Sa sơn, ở dưới chân núi bàng hoàng vô định, lúc không biết nên đi về nơi đâu, vừa vặn gặp bộ hạ cũ Kỳ trưởng lão của thúc phụ năm xưa đi ngang qua, đem ta mang đi, hắn vốn định trực tiếp đem ta giết chết, nhưng sau khi hiểu rõ trải nghiệm của ta liền cải biến chủ ý, ta cũng tại lúc này mới hiểu được, nguyên do sự việc nhiều năm về trước, lão môn chủ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người thúc phụ đi xa tha hương kia, càng đều do chính một tay của Lương Kinh Phong gây nên.”
“Nếu tất cả chỉ là như vậy, thì coi như là bỏ qua, cùng lắm thì từ bỏ tất cả ký ức cùng nhớ nhung nhiều năm, bắt đầu làm lại cuộc sống nhưng quá quắc chính là, chính là. . .”
Nói đến chỗ này, tiếng nói của Lương Huyền Nhạc ngừng lại, mặt mũi nguyên bản bình tĩnh bỗng nhiên chìm xuống, Lương Cẩm ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng, thấy trong con ngươi của nàng né qua một vệt cừu hận không cách nào tiêu mất, sau đó thống khổ nhắm mắt lại, tiếp tục nói tiếp:
“Kỳ trưởng lão thay ta tìm được mẫu thân của ta, đem nàng mang ra khỏi thanh lâu, sau lần đó vẫn giáo ɖu͙ƈ ta tu luyện, ta biết rõ tâm tư của hắn, hắn muốn ở trong bóng tối nâng đỡ ta, khiến ta ngày sau cùng Lương Kinh Phong hai người kia tranh đấu, vì báo thù cho thúc phụ.”
“Mẹ của ta rất thương ta, ta biết nàng hận Lương Kinh Phong, cho dù ta đối với Lương Kinh Phong vẫn là không có quá nhiều thù hận, nhưng dưới sự kỳ vọng của Kỳ trưởng lão cùng mẫu thân, ta không thể không chấp nhận.”
“Mãi đến tận. . . Một ngày nọ Kỳ trường lão ra ngoài có việc xử lý, nhân mã của Lương Kinh Phong đột nhiên xông vào nơi ở của chúng ta, đầu lĩnh chính là Lương Thiên Sơn, hắn dẫn theo hai tên tu sĩ Luyện Thể cảnh, ta cùng với mẫu thân không hề có chút sức chống đỡ nào liền bị tóm gọn, cái tên súc sinh chó lợn không bằng kia ngay trước mặt của ta lăng nhục mẹ ta! Đem nàng một người đang sống khỏe mạnh bóp chết tại chỗ!”
Lương Huyền Nhạc nói xong, hai tay đặt bên cạnh vô thức nắm chặt thành nắm đấm, cừu hận trong lòng khó có thể che giấu được nữa, khiến cho nàng nghiến răng nghiến lợi, vai cánh tay run rẫy.
“Khi đó, ta mới biết, nguyên lai lúc trước Lương Kinh Phong thả ta hạ sơn, cũng không phải là xuất phát từ ý nghĩ nhân từ, mà là một bước đi cố ý dùng ta để đi câu một đám cá lớn – phế chết những bộ hạ cũ của thúc phụ, ta sau khi xuống núi, Lương Kinh Phong vẫn phái người theo dõi, lúc này thừa dịp Kỳ trưởng lão đi vắng cùng người khác liên hệ, mới đột nhiên ra tay, muốn đem chúng ta một lưới bắt hết.”
“Ngay tại thời điểm ta tưởng rằng tất cả liền như vậy kết thúc, Kỳ trưởng lão vội vã chạy về, cả người hắn bị thương nặng, mạnh mẽ kiềm chế hai tên tu sĩ Luyện Thể cảnh, lấy mình