"Vì cậu chứ còn vì gì? Đồ ngốc này"
Vân Tiếu Ngữ nói, nhanh tay thu dọn chỗ sách vở vẫn còn đang bày bừa của cô lại.
Cố Dĩ Liên vẫn đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa câu nói của Vân Tiếu Ngữ, tay chân lóng ngóng chậm rì mà cất cái này vào một chỗ, cái kia vào một chỗ.
Ánh nắng chiều đang dần tắt, đổ bóng Vân Tiếu Ngữ xuống bao trùm lấy cơ thể cô.
Cố Dĩ Liên hốt hoảng ôm ngực, kín đáo lẩm bẩm tự trấn an bản thân trước khi mình bất chợt làm ra hành động nào đó sổ sàng khiến cả hai khó xử.
Vân Tiếu Ngữ nheo mắt, đưa tay lên gỡ mấy lọn tóc rối của cô, vén nó sang bên mang tai và nói với vẻ đây ngạc nhiên.
"Tóc cậu mềm thật đấy".
“ Vậy...!vậy sao?” Mặt Cố Dĩ Liên lập tức đỏ lên với tốc độ chóng mặt.
Cô ấp ủng cúi đầu, hai chân di di vào nhau tố cáo tâm trạng hốt hoảng của mình.
Vân Tiếu Ngữ cũng thấy bất ngờ trước hành động bộc phát của bản thân, đầu ngón tay nóng rần rần như vừa có ngọn lửa thiêu đốt.
Cô vội rụt tay lại và lên tiếng: “Tôi xin lỗi..."
Chưa kịp nói hết câu, Vân Tiếu Ngữ chợt không còn nhớ ra mình định nói gì khi nhìn vào đôi mắt to trong veo của Cố Dĩ Liên.
Trong ánh nắng dần tàn, khuôn mặt của Cố Dĩ Liên hiện lên với những góc cạnh sắc nét.
Đôi mày rậm, mắt to rất có hồn, cánh mũi nhỏ nhỏ và làn môi đầy đặn hơi nhếch lên đầy nét ngây thơ.
Nhất là hai má phúng phính như bánh bao, thường ngày luôn bị cô giấu kín sau mái tóc bung thả, hôm nay bất ngờ lộ diện khiến Vân Tiếu Ngữ có cảm giác chỉ muốn cưng nựng một phen.
Trong cô lóe lên một tia rung động rất khó nhận ra, lồng ngực ân ấn cảm giác khó chịu.
Cố Dĩ Liên rụt rè lên tiếng, phá vỡ thế bề tác giữa cả hai: "Sao cậu còn quay lại?".
"Cậu không hiểu à? Còn không phải vì cậu?"
Vân Tiếu Ngữ gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn Cố Dĩ Liên đầy vẻ phức tạp.
Cô tựa người vào giá sách phía sau và nói: "Bạch Sênh có người đón rồi.
Tôi chỉ hộ tống cậu ấy thôi.
Tôi biết cậu kiểu gì cũng ngồi ngây ngốc trong đống sách này đến quên thời gian nên mới cất công quay lại.
Toi đoán không sai mà".
Cố Dĩ Liên há hốc mồm rồi bật cười vui vẻ.
Tiếng cười của cô giống tinh linh, lại giống tiếng chuông hết sức êm tai và trong trẻo, càng làm cho Vân Tiếu Ngữ thấy khác lạ hơn.
Cố đè nén mọi cảm xúc bất thường lại, Vân Tiếu Ngữ đứng thẳng dậy, quay người đi và nói:
“Còn không mau về.
Đứng ngây ngốc ở đây làm gì nữa hả?" Cố Dĩ Liên cố gắng cư xử thật bình thường dù trong lòng đang mừng như được mùa.
Cô gật đầu ra hiệu đã biết và bám theo Vân Tiếu Ngữ một bước không rời.
Vân Tiếu Ngữ đi trước, Cố Dĩ Liên đi theo sau, cách nhau một bước chân nhưng đây là khoảng cách Cố Dĩ Liên dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng rõ đến khi nào có thể xóa nhòa được.
Dù sao cậu ấy cũng quan tâm đến mày, mày còn đòi hỏi phải ra sao nữa.
Hay mày còn muốn đòi hơn? Mày đừng có tham lam Cố Dĩ Liên.
Như thể nhớ ra điều gì đó, Vân Tiếu Ngữ quay người lại đột ngột và lên tiếng:
"Tôi bảo này..."
"CẨN THẬN"
Chưa kịp nói hết câu, Vân Tiếu Ngữ tái mặt và vươn tay kéo Cố Dĩ Liên lại rất nhanh trước khi chậu hoa trên tầng hai đột ngột rơi xuống người cô.
Tiếng chậu cây vỡ đánh choang một tiếng và tung tóe đất cát trên nền sân khiến Cố Dĩ Liên giật mình tái mặt đứng trong vòng tay giữ chặt của Vân Tiếu Ngữ như trời trồng.
Mặt cô tái mét không còn giọt máu và phải đến khi Vân Tiếu Ngữ lay cô rất mạnh thì Cố Dĩ Liên mới hoàn hồn.
Ban nãy nếu Vân Tiếu Ngữ không phản ứng kịp, chắc cô đã có chuyện lớn rồi.
Vân Tiếu Ngữ thở dài và nói đầy vẻ nhẹ nhõm.
"May quá vừa kịp.
Mà cậu có sao không?"
Cố Dĩ Liên máy móc gật đầu đáp lại, cơ thể run lên nhè nhẹ vì sợ hãi.
Cô ngẩng đầu lên toan nói một câu gì đó với Vân Tiếu Ngữ thì lập tức á khẩu không nói nên lời.
Khuôn mặt hai người cách nhau gần thật gần, chỉ độ một ngón tay, Vân Tiếu Ngữ vẫn đang ôm chặt lấy Cố Dĩ Liên và cơ thể nhỏ nhắn của cô đang nép chặt
vào người bạn mình đầy ái muội.
Hơi thở cả hai hỗn loạn, giao hòa vào với nhau và Cố Dĩ Liên có cảm giác muốn ngất xỉu vì kích động.
Gần quá! Lần đầu tiên cô được tiếp xúc với người từ khoảng cách gần rất gần này.
Người có đôi mắt dài đầy sắc bén và ngạo nghễ.
Khuôn mặt thon góc cạnh đẹp một vẻ trung tính hết sức ưa nhìn và đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Tất cả những gì của Vân Tiếu Ngữ đều khiến con thỏ nhỏ Cố Dĩ Liên nhìn ngâm đến mê mẩn.
Vân Tiếu Ngữ cảm thấy bản thân mình không ổn thật, lại thấy bản thân đang ôm ấp mập mờ với cô bạn nhỏ, vội vàng buông tay và cau mày liên lạc với quản lý thư viện.
.
Truyện Khoa Huyễn
Lúc giải quyết xong việc, cô mới quay sang hỏi Cố Dĩ Liên: “Vậy cũng là may rồi.
Cậu mệt chưa, đi ăn chút gì đó nhé?"
“Ừm!"
Cố Dĩ Liên cố kiềm chế để không gào thét vì sung sướng lại, gật mạnh và hối hả đi theo Vân Tiếu Ngữ.
Lòng cô như có hàng trăm bông hoa đua nở, chỉ hận bản thân mình quá mức rụt rè mà không dám bộc lộ cảm xúc.
Nhưng dẫu cho vậy cũng quá đủ với một đứa tự ti và nhát gan như cô rồi.
Cô thật không mong gì hơn.
Thích cậu ấy đến mức này rồi, phải làm