Ồn ào cả buổi, cả đám xoay đi xoay lại trong tiệm "Twilight" tìm cho được bộ đồ phù hợp dự vũ hội.
Không đồng hành với ai nhưng có cả đám cũng như mình, al dám chê cười?
Cố Dĩ Liên lúng túng nhìn hết bộ váy này đến bộ váy khác, hoa mắt chóng mặt khi thấy cô ướm đến vài chục bộ lên người mình.
Cô nhíu mày, lại yêu cầu nhân viên lấy tiếp cho bộ khác, điệu bộ mất hết kiên nhẫn.
Lúc này khí thế của cô không còn là của một cô bé học sinh non nớt mà mang thứ khí chất áp đảo, nghiêm túc và mạnh mẽ.
Mấy cô nhân viên lắc đầu còn lén chê cười nhưng đều bị cô áp chế không dám ho he.
Cô cười khẩy, ánh mắt thời trang của lão nương đây suốt chục năm đâu phải để làm cảnh.
Khí thế mạnh mẽ của cô dọa cho cô nhân viên không dám giở trò mèo, ngoan ngoãn mang những bộ váy chất lượng nhất ra.
Cô ngồi lật catalogue, lơ đãng hỏi:
"Tiểu Liên thử bộ này xem.
Khá hợp với cậu đấy".
Bộ váy cô đề cập đến là bộ váy màu xanh lục ombre, hở vai và bồng bềnh như làn mây.
Phần tà váy bồng được đính những viên thủy tinh lấp lánh, ánh lên như những vì sao dưới ánh đèn.
Cố Dĩ Liên vốn đã ưng ý bộ này nhưng không dám thử vì quá tự ti, cô không dám.
Cô biết mình chỉ là con bé đầu to mắt cận, dù có dùng gia cảnh tô vẽ cũng chỉ là một con cá bé xíu giữa dòng sông chảy xiết toàn cá to.
Nhất là xếp chung với những người quá rực rỡ và tự tin như cô.
Cô nhìn cô bạn và rụt rè nói: "Tớ chắc không hợp đâu.
Hay cậu thử bộ này đi, tớ chọn bộ khác..."
"Cậu sẽ hợp."
Cô khẳng định chắc nịch, nhìn cô đầy tự tin.
"Cậu không cần phải tự ti, cậu vốn rất xinh đẹp, không cần phải so sánh bản thân với những người khác."
"Nhưng..."
"Cậu cứ thử đi.
Tớ đảm bảo cái lũ vẫn chê cậu sẽ phải mở to mắt ra mà hối hận."
Cô không ngờ Bạch Sênh lại tự tin và khen mình như thế.
Vẻ chắc chắn của cô khiến cô bạn bỗng dâng lên sự tự tin bấy lâu nay đã biến mất.
Cô bạn hỏi lại: "Có thật không?".
Cô sờ sờ cằm, nhìn cô bạn từ đầu đến chân rồi sau đó lấy chiếc kính to trên mặt Cố Dĩ Liên xuống, gỡ thun buộc tóc và xõa tung mái tóc dài của Cố Dĩ Liên ra để nó bung xõa tự nhiên trên vai.
Sau đó cô chỉnh bên này một chút, bên kia một chút rồi xoay cô bạn lại để Cố Dĩ Liên tự soi mình trong chiếc gương to, cô nói với đầy vẻ thích thú:
"Vốn dĩ cậu đã rất xinh rồi, má bầu bĩnh, làn da mịn màng, có chút tàn nhang thì đã sao.
Còn hơn mấy cô nhóc trang điểm đầy phấn kia.
Chỉ cần vén chút tóc lên, là đã xinh lắm rồi".
Cố Dĩ Liên ngạc nhiên sờ lên mặt mình, do cô hay đeo kính nên đôi mắt có chút cụp xuống tạo nên vẻ mơ màng hết sức ngây thơ, hai má bầu bĩnh, đôi môi căng mọng đỏ ửng và tóc mai lòa xòa bên má càng làm tăng lên vẻ ngây ngô tươi mát của thiếu nữ mười bảy, mười tám.
Mấy nốt tàn nhang như vệt bụi tiên càng tô thêm vẻ thuần khiết của cô hơn.
Bạch Sênh đẩy cô vào phòng thay đồ, nháy mắt: "Vân Tiếu Ngữ cũng sẽ thích lắm đấy.
Cậu ấy bảo thích mấy cô bé ngây thơ thanh thuần yếu đuối mà".
Cố Dĩ Liên nghe thấy thế, mặt lập tức đỏ bừng lên và lắp bắp nói lại: "Ai...!ai bảo cậu thế".
" tớ nghe thế nào bảo thế thôi.
Cậu gấp cái gì."
Cố Dĩ Liên mắc cỡ cực độ, cúi đầu vào phòng thay đồ, để lại Bạch Sênh cười sảng khoái bên ngoài.
Vân Tiếu Ngữ ngồi tầng dưới buồn chán chơi game, không hiểu có chuyện gì mà hai cô bạn mãi vẫn chưa xong.
Cô sắp chán muốn chết rồi.
Cô đang nhàm chán nhìn mấy cuốn catalogue, lựa vài bộ váy đơn giản hợp ý nhất.
Có mấy bộ không quá cầu kì nhưng sẽ rất thoải mải, hơn hết là không quá nổi bật rất vừa vặn với cô.
Đúng lúc cô đang yêu cầu nhân viên mang ra cho mình để thử thì bắt gặp Lý Lệ đang nhàn nhã đi tới, khuôn mặt điểm trang kĩ càng có vẻ thoát tục và trưởng thành trước tuổi.
Cô nhíu mày, mau chóng trưng lên bộ