Bầu trời một chiều mùa thu mới chớm xanh ngắt một màu như ngọc, biêng biếc và mênh mông tựa tấm lụa thượng hạng.
Gió mát lành thổi nhẹ quanh, mơn man gò má thiếu nữ, đổ một màu hồng cam phớt như kem trên má cô.
Khung cảnh vườn sau của dinh thự Bạch gia vẫn như trong ký ức, lộng lẫy và ngập tràn sắc màu của hoa thơm.
Tiệc đính hôn của Đại thiếu gia họ Bạch và tiểu thư họ Mạc được tổ chức tại tư dinh thự Bạch gia.
Toàn bộ khu vườn của gian nhà phía sau trước vốn là nơi trồng các loài hoa hiếm và nổi tiếng, nay được trang hoàng bằng ruy băng, vải lụa và nền trắng.
Hàng trăm chiếc bàn tròn phủ khăn trải trắng muốt được trang trí bằng những bình hoa hồng đỏ bên trên.
Cổng vào được dựng bằng hoa hồng, tú cầu, và các loại hoa dại nhỏ, tạo thành một vòm hoa đầy mơ mộng.
Lối vào được trải thảm, uốn lượn trên thảm cỏ xanh mênh mông.
Lễ đài phía xa được trang trí bằng tông màu trắng chủ đạo, kết bằng hàng nghìn đóa hoa hồng.
Ngay sau lễ đường là đài phun nước, tạo nên một khung cảnh hết sức tuyệt mĩ và mơ mộng.
Cô không khỏi hít sâu một hơi, không khỏi bùi ngùi hồi tưởng lại cảnh trước mắt trong quá khứ.
Cô đã từng ghen tị với chị dâu vì đã cướp mất anh trai.
Người chị dâu xinh đẹp hiền dịu đáng thương của cô...
Cô ôm bó hoa trong tay, đứng bên cạnh cổng chào và ngước lên nhìn bầu trời trên cao.
Giống như một giấc mộng.
Có khi nào là cô đang nằm mơ.
Tất cả những điều đang trải qua giờ đây chỉ là một hồi mộng tưởng, liệu có phải vậy không? Cô lặng im đứng đó, khuất trong góc bên cạnh cổng vào, ẩn hiện giữa muôn trùng hoa lá vây quanh.
Trong sắc nhàn nhạt của chiều thu, trong màu xanh và trắng đan xen, khuôn mặt cô nổi bật lên một vẻ mơ hồ không thực.
Xung quanh nhộn nhạo tiếng người cười nói nhưng dường như cô nằm ngoài tất thảy những ồn ã đấy.
Cô như đang lạc vào trong một thế giới riêng tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tựa nàng tiên dạo chơi lạc lối giữa trần gian.
Tiết Vũ Khiêm lặng người nhìn cô từ phía xa, đôi mắt ngây dại và hoảng hốt những cảm xúc không sao gọi thành tên.
Trái tim bỗng dưng đập những nhịp vội vàng và mạnh mẽ.
Anh đột nhiên có khao khát muốn chạm tay vào đôi má phơn phớt ửng màu của cô, muốn thử xem làn da mỏng manh tựa sương khói kia liệu là thực hay chỉ là ảo ảnh.
Anh đột nhiên muốn chạy lại hỏi cô là ai, cô có phải là thần tiên giáng trần, là nhân duyên kì lạ diệu kỳ ông trời đã ban đến bên anh.
Có điều tính anh lại không được như những người con trai khác, anh không biết nói những lời ngọt ngào, cũng không biết cách thể hiện nuông chiều người yêu.
Khuôn mặt cứng nhắc không thể hiện cảm xúc của anh luôn khiến các cô gái phải e sợ không dám lại gần.
Nếu không phải đã tình cờ gặp gỡ cô sáng nay, anh sẽ không có cơ hội được thấy vẻ đẹp đến ngỡ ngàng của cô.
Cô giật mình cười xã giao với một vài người đi đến, cử chỉ đúng mực thập phần duyên dáng.
Lượng khách đến mỗi lúc một đông, cũng sắp đến giờ tổ chức, cô vội vàng rời đi, để lại ánh mắt ngẩn ngơ dõi theo của một người.
"Chúc mừng anh chị! Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc hoà hợp!"
Cô ôm cả hai người, mắt loang loáng nước vì xúc động.
Lễ đính hôn đã hoàn thành phần quan trọng nhất, bây giờ đang diễn ra bữa tiệc tối.
Ánh điện lung linh thắp sáng cả khu vườn khiến khung cảnh thấm đượm sắc màu cổ tích mơ mộng.
Trong ánh mắt cô ngập tràn sự yêu thương thật lòng, không có một chút giả tạo hay ghen tị.
Mạc Tiểu Vy, giờ đã là đại thiếu phu nhân không khỏi ngạc nhiên ngỡ như nhìn nhầm.
Không sai, Bạch Sênh từng bày tỏ sự ghen ghét và khó chịu với cô, nhiều lần làm khó cô.
Nhưng hôm nay lại khác hẳn, từ ánh mắt nụ cười đều chân thật không làm màu cho đẹp mặt như cô vẫn tự hình dung.
Sự thân thiết bất ngờ của em chồng khiến Mạc Tiểu Vy choáng váng.
Vốn dĩ cuộc hôn sự này cũng là cô trèo cao, Chí Vĩnh một mực theo đuổi và hỏi cưới cô.
Nhà họ Mạc cũng chỉ là dòng dõi thư hương không nổi trội về kinh tế, so với nhà họ Bạch lại càng kém xa.
Cô không thấy lạ khi một cô bé được nuông chiều như hoa như ngọc tỏ thái độ thù ghét mình.
Chí Vĩnh xoa lưng vợ mình, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, trong lòng không khỏi xúc động cảm khái.
Tiểu Sênh trưởng thành thật rồi.
Cô ôm lấy bàn tay chị dâu, thực tâm nói:
"Em biết thời gian vừa rồi là em quá trẻ con, quá ngu dốt.
Chị đừng buồn em nha, em...!em thích chị lắm.
Có thêm chị em có người bầu bạn, trước là do em quá ích kỷ không hiểu chuyện.
Nhưng mà giờ có em đây rồi, nếu anh hai có làm chuyện gì khiến chị buồn là biết tay em đó".
Đôi môi đỏ mọng của cô cong lên, hai mắt hấp háy cong cong như biết cười khiến khuôn mặt cô bừng sáng.
Cô lắc lắc cánh tay chị dâu, thân thiết làm nũng khiến cả nhà đứng bên cạnh chứng kiến cũng phải bật cười.
Mạc Tiểu Vy đỏ mặt, phì cười và đưa tay nhéo nhẹ cái mũi của cô.
Cô thật lòng rất thích cô em chồng này, xinh đẹp thẳng thắn chỉ là hơi cứng đầu chút thôi.
Trẻ con mà, rồi cũng đến lúc trưởng thành mà không cần phải chỉ dạy nhiều.
Lý Lệ đứng từ đằng xa, nhờ sức ảnh hưởng của cô mà cũng dần chen chân vào được cái vòng phú nhị đại này.
Nhà cô ta chỉ có công ty nhỏ, quan hệ không rộng cũng chỉ là công ty bé nhỏ không có tiếng nói.
Bám được vào cành cao Bạch gia, cô ta mới có cơ hội tham gia những bữa tiệc xa hoa này.
Có chút ghen tị trước sắc đẹp của cô, cô ta vờ che giấu tâm tư mà tham gia nói chuyện phiếm với các tiểu thư bình hoa di động nổi tiếng.
Một cô nàng che miệng nói thầm.
"Hôm nay trông Bạch Sênh khác sao ấy nhỉ? Tưởng cô ta phải mặc như mấy con búp bê diêm dúa không chút thẩm mỹ nào chứ?"
"Lý tiểu thư thân như chị em với Bạch Sênh, chắc cũng biết ít nhiều, phải không?".
Lý Lệ cười cầu hoà, nhấp ngụm rượu hoa quả và nói lấp lửng:
"Tiểu Sênh tính khí thất thường, hôm trước mình đã tư