Màn biểu diễn của cô đã kết thúc từ lâu nhưng dư âm khủng khiếp vẫn còn để lại đề tài bàn tán suốt khoảng thời gian sau đó.
Đấy là chuyện của tương lai, còn ngay tại sân khấu đêm vũ hội, khi cô dừng tay và đôi môi không còn cất lên tiếng hát, khoảng lặng như thời gian ngưng đọng vẫn còn tiếp tục và cả biển người xung quanh lại trong bầu không khí trầm lắng và si mê nghẹt thở.
Ánh đèn sân khấu rọi xuống cô, đơn độc một ngọn đèn nhưng lại tôn cô lên đến đỉnh của ngưỡng vọng.
Cô thở hắt ra, ôm ngực và mở mắt nhìn xuống bên dưới.
Cả một biển người nhìn cô với đầy đủ cung bậc cảm xúc, từ bàng hoàng kinh ngạc đến ngưỡng mộ, say mê, thậm chí có cả ghen tị và tức tối.
Tuyệt nhiên không có một tiếng động nào vang lên.
Trên sân khấu, chỉ tồn tại duy nhất một người, đó là cô.
Bạch Sênh mỉm cười đầy mị hoặc, dùng ánh mắt tuyệt mĩ quét một vòng.
Đúng rồi, đây chính là hiệu quả cô đang chờ đợi.
Sau buổi tối ngày hôm nay, tất cả những kẻ coi thường cô sẽ bị tát một cái khá mạnh đây.
Cô cũng đâu phải là quả hồng mềm để mặc cho chúng nặn.
Nữ thần trên sân khấu duyên dáng đứng dậy, làm động tác chào yêu kiều và hội trường như bùng nổ tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo và hò hét.
Đám đông như phát điên rồi.
Cảnh báo chí thì liên tục chụp hình, quay lại khoảnh khắc chấn động này.
Bạch tiểu thư của Bạch gia và tiếng hát ngón đàn động lòng người, thậm chí còn xuất sắc hơn cả ca sĩ thần tượng lúc bấy giờ.
Với nhan sắc và gia thế này, chưa kể tài năng bộc lộ ban nãy, không khó hiểu vì sao trong một khoảng thời gian sắp tới cô liên tục chiếm lĩnh mặt báo và trở thành thần tượng của giới trẻ.
Lý Lệ không khỏi lầm bầm trong sự hoảng hốt.
"Đây...!đây là sao? Cô ta là cái thứ gì vậy?"
Cô nàng không ngờ rằng kế hoạch của mình đã bị phá hư hoàn toàn.
Cô đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế, đến cả những cậu nam sinh vẫn cun cút theo đuôi cô ta đến giờ phút này cũng hòa cùng đám đông điên cuồng mà gào thét tên cô bằng sự say mê tột đỉnh.
Bạch Sênh, cô ta hoàn toàn đang giấu mình sao?
Lần đầu tiên, Lý Lệ thấy mình thua thật thảm hại.
Cô ta tức tối bỏ đi, không khỏi chửi rủa trong đầu.
Đúng lúc này, tầm mất cô ta bắt gặp dáng hình quen thuộc của Tôn Chu Minh, vui mừng lên tiếng gọi: "Tôn ca!"
Trái ngược với kì vọng của cô nàng, Tôn Chu Minh hoàn toàn không thèm để ý mà rảo bước rất nhanh về phía góc sân khấu.
Dáng vẻ vội vàng và cảm xúc hỗn loạn, thậm chí có cả sự say mê trên mặt gã tố cáo điều cô nàng sợ hãi nhất lúc này.
Chết tiệt! Có khi nào Tôn ca lại bị con nhỏ kia mê hoặc? Càng nghĩ, Lý Lệ lại càng thấy khó thở và hoảng hốt, vội vàng đuổi theo gã.
Cô ta không thể để mọi chuyện đi quá xa được.
Gã đàn ông kia phải là của cô ta!
Cô uyển chuyển đi vào cánh gà, nơi hai bạn tốt đã chờ sẵn với vòng tay chào đón ấm áp.
Cô lập tức thoát vai, cởi bỏ vẻ lạnh lùng kiêu sa kiều mị xuống, trở lại thành cô hồn nhiên thường ngày.
Đám đông vây quanh cô loang loáng ánh đèn flash chớp nháy.
Dưới sự bảo vệ của Vân Tiếu Ngữ, cô thành công rút lui vào bên trong, để lại những tiếng hò reo như sấm bên ngoài.
Cố Dĩ Liên lao vào ôm lấy cô, miệng liền thoáng mừng vui: "Ôi, cậu làm tớ lo quá.
Cậu...!cậu sao có thể...!".
Thấy cô bé Dĩ Liên hấp tấp nói không thành câu, cô nhéo cái má phúng phính và trêu đùa:
"Sao là sao? Bổn cô nương đây là tài nữ, có gì mà không làm được?".
Đọc ????????????????ện ha????, ???????????????? cập nga???? { ????????ÙM???? ????????YỆN.????n }
Vân Tiếu Ngữ thở hắt ra, ôm vai cô và cảm thán: "Thường ngày không thấy thể hiện gì, bọn tớ chỉ lo cậu bị xấu mặt.
Giờ thì tốt quá rồi, ai bảo Bạch tiểu thư bất tài vô dụng, gia đây đánh không tha".
Cô liếc bạn mình một cái, hùa theo:
"Bổn tiểu thư là nhân tài ẩn giấu, chẳng qua là tớ đây không thích khoe thôi.
Sao? Biểu hiện ban nãy thế nào? Đủ mị