"Bạn gái? Bạn gái của cậu chủ ư?"
Thím Tô ngạc nhiên, lắp bắp trong miệng.
Cô ngoài mặt thì mỉm cười bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại sốt ruột như có lửa đốt.
Cô nhẹ giọng nhắc nhở thím Tô một tiếng.
“Thím à, Vũ Khiêm ốm sao rồi ạ? Anh ấy đã đỡ chút nào chưa?".
"À đấy, tôi sơ suất quá.
Bạch tiểu thư mau vào đi, thiếu gia mới được bác sỹ tiêm mấy mũi xong, giờ chắc truyền nước cũng xong rồi.
Mời tiểu thư vào".
Thím Tô không khỏi tự trách bản thân đã quá lỗ m ãng, mải mê ngắm người đẹp mà quên mất cậu chủ đang ốm bên trong.
Cũng không thể trách bà được, từ trước đến nay có khi nào Tiết đại thiếu gia dẫn bạn gái về đâu, huống chi vị Bạch tiểu thư này lại xinh đẹp và rực rỡ đến vậy.
Quả nhiên là thiếu gia nhà bà, ánh mắt chọn bạn gái cũng cao hơn kẻ khác một bậc.
Ít ra cũng có dáng vẻ con nhà gia giáo chứ không như mấy cô ăn chơi vẫn chạy qua chạy lại trên phố.
Cô lần đầu tiên được bước chân vào nhà chính Tiết gia, không khỏi bất ngờ mà trộm đánh giá.
Tiết gia vốn cũng là một trong bốn gia tộc lớn, ít nhất theo tưởng tượng của cô cũng phải tầm cỡ biệt thự nhà cô.
Nhưng hóa ra lại không như cô vẫn nghĩ.
Căn nhà anh hiện đang sống rất có phong cách hiện đại và thoáng đãng, bày trí đơn giản nhưng lại đón nắng triệt để, đem lại cho cô cảm giác hòa hợp với thiên nhiên và hết sức dễ chịu.
Biệt thự không rộng lắm, quả là phù hợp với phong cách của Tiết Vũ Khiêm cũng như thích hợp cho người lớn tuổi, không cầu kì, tối giản nhưng lại ấm cúng.
Thím Tô lén nhìn cô, thầm đánh giá trong lòng, càng ngắm càng cảm thấy có thiện cảm lạ thường.
Đi hết dãy hành lang gỗ từ cổng dẫn vào, cả hai bắt gặp bác sỹ Trần vừa mới xong việc, từ trên lầu đi xuống.
Tâm cô nhộn nhạo như nai con, chỉ muốn một bước chạy thật nhanh lên để gặp anh nhưng phải dần tâm tư xuống.
Cô cúi chào bác sỹ Trần rất lịch sự, lên tiếng bắt chuyện trước:
"Bác sĩ, Vũ Khiêm đã đỡ chưa ạ?"
"Cô bé này là..."
Bác sĩ Trần tò mò hỏi, ánh mắt đánh về phía thím Tô thắc mắc.
Thím Tô lúc này mới tủm tỉm cười và nói qua cho bác sỹ Trần nắm được tình hình.
Ông nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá, một lượt từ trên xuống dưới và không khỏi gật gù: “Thì ra là bạn gái của Tiết đại thiếu gia.
Tiểu thư yên tâm, Tiết thiếu gia chỉ là cảm mạo do nhiễm lạnh.
Tôi đã tiêm cho thiếu gia, ngài ấy cũng vừa truyền nước xong, có lẽ một lát nữa là tỉnh thôi".
Cô thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bừng lên trên khuôn mặt xinh đẹp như tượng thần khiến bác sỹ Trần không khỏi cảm khái.
Ông cũng hiểu tâm lý, cười tủm tỉm và lên tiếng nói tiếp:
“Tôi có để sẵn thuốc trên bàn cho thiếu gia, phiền tiểu thư lát cho ngài ấy uống đúng giờ nhé.
Thím Tô cũng nấu giùm tôi nồi cháo và ít canh thanh đạm chút, lát thiếu gia tỉnh dậy sẽ cần dùng.
Giờ tôi phải về viện, có vấn đề gì thím cứ gọi tôi."
Cô cúi đầu chào ông một cái rồi mới ra về, cô thong dong đi lên tầng trên, theo chỉ dẫn của thím Tô mà tìm được phòng ngủ của anh.
Đây là phòng anh nằm ngủ.
Cô không khỏi bùi ngùi mà ôm ngực, hốc mắt đỏ lên như thỏ con khi nhìn thấy người đàn ông của cô đang nằm ngủ yên bình trên giường.
Rón rén từng bước như sợ làm anh kinh động, cô lần đầu tiên quang minh chính đại tiến vào nơi riêng tư nhất của Tiết Vũ Khiêm, thu vào trong tầm mắt những thứ lạ lẫm mà lại quen thuộc với cô.
Không chỉ có sách mà còn có cả kệ đ ĩa than cũng một cái máy nghe nhạc cổ và cả những bức tranh nghệ thuật trừu tượng.
Căn phòng ngập tràn hương vị của anh, khiến cô ngây ngất và xúc động nghẹn ngào.
Cô ngồi xuống, ngay bên cạnh Tiết Vũ Khiêm và yêu thương xoa má anh, thì thầm khẽ khàn:
"Tiết Vũ Khiêm ngốc! Còn dám chê em yếu ớt nữa không!"
Đây là lần đầu tiên cô được nhìn ngắm dung nhan anh lúc say ngủ.
Lúc này, Tiết Vũ Khiêm cởi bỏ nét mắt cứng nhắc, lạnh lùng và bá đạo thường thấy, chỉ còn vương nét anh tuấn của thanh niên hai mươi sáu tuổi.
Khuôn mặt sắc cạnh nam tính, môi mỏng hơi mở, lông mày rậm và mũi cao thẳng.
Cô càng ngắm càng thấy mê man.
Cô đặt thử tay lên trán anh thăm dò nhiệt độ, hài lòng khi cảm nhận được hơi ấm nhẹ chứ không phải là độ nóng hừng hực của cơn cảm mạo tỏa ra.
Trong phòng được chỉnh nhiệt độ cho bớt lạnh lẽo, cô thoáng thấy trán anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô lấy tay lau một lượt cho anh rồi áp trán mình lên trán anh, đặt lên