Nụ hôn của hai người dần dần thay đổi tính chất.
Anh một bên cùng miệng lưỡi của cậu dây dưa, một bên đưa tay x0a nắn cơ thể của cậu, ở khắp nơi vuốt v3 giao trứ.
Bàn tay của anh lần mò trên áo của cậu, cởi bỏ nút, thuận tay mở rộng vạt áo sờ s0ạng đi vào.
“A!” Ngón tay anh đột nhiên chạm vào đầu t* mẫn cảm, cậu lập tức từ trong cơn mê lại tỉnh táo lại, cậu theo bản năng bắt lấy bàn tay đang ở trong áo mình kéo ra.
“Dương, không phải đã nói sẽ không chia tay hay sao, đừng cự tuyệt anh.” Kì Minh buông đôi môi cậu ra, ánh mắt nghi hoặc mang chút cầu xin nhìn về phía cậu.
Cậu đương nhiên biết nếu cậu để anh tiếp tục thì hai người sẽ phát sinh loại chuyện gì.
Trong mắt trong tâm anh chỉ có mỗi cậu.
Đột nhiên anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, không ngừng hôn môi cậu, vuốt v3 cậu, nhưng trong lòng cậu lại không thể quên chuyện trước đây...!Quên đi, là nụ hôn đầu t iên cũng được, lần thứ hai cũng tốt, tối nay coi như là hai năm yêu thương vô vọng của cậu một dấu chấm tròn kết thúc vậy.
Tiêu Kính Dương buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Đôi môi anh mãnh liệt sáp lại, đã không còn dịu dàng triền miên như lúc đầu, mà ngậm lấy môi cậu cố sức m*t vào, khẳng cắn.
Cậu cảm thấy đau đớn, nhưng lại nghĩ đây là đêm được cùng với anh, nên không có ý niệm kháng cự trong đầu, đôi tay ngược lại còn choàng qua ôm lấy cổ anh, anh hôn mãnh liệt hơn, cậu cảm giác trong miệng mình thế nhưng đã dậy mùi máu tươi.
“Dương, Tiểu Dương...” anh từ khóe môi cậu bắt đầu hôn xuống dưới, đôi môi lướt qua đường cong nơi cằm, rồi đến chỗ hầu kết đang dao động.
“A…” Tuy rằng một tiếng “Dương” của Kì Minh vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai cậu, nhưng khi đầu lưỡi của anh li3m qua hầu kết nhô lên của cậu, đại não liền lập tức vì loại kh0ái cảm này mà trở nên vựng nhuyễn, vốn nên rất đau lòng vì cách gọi này hiện tại cũng không còn tâm trí để so đo.
Cậu đem vạt áo anh rút ra khỏi quần, giải khai toàn bộ nút áo, bộ