Đem quần lót ném thẳng vào thùng rác trong buồng vệ sinh, Hàn Tư Triết tắm rửa một cái, mang một thân ẩm ướt đi xuống lầu.
Hiện giờ Hàn Tư Triết là người dậy sớm nhất trong nhà họ Hàn, nhưng không phải vì lúc này anh bận rộn thế nào mà là vì anh muốn tránh né những người khác trong nhà họ Hàn.
Từ ngày đó sau khi ngoài ý muốn đụng phải Hàn Duyệt và Chu Bác Nghị ở Thụy Lan Hiên, Chu Bác Hạo cố tình tiết lộ mối quan hệ của bọn họ thì Chu Bác Hạo giống như là bỗng nhiên chợt nghĩ thông thứ gì đó, bắt đầu gióng trống khua chiêng theo đuổi anh, thậm chí có một lần còn tặng thẳng hoa hồng tới nhà họ Hàn, khiến cho tất cả mọi người trong nhà và cả xã hội thượng lưu đều biết cậu hai Chu thị đang theo đuổi Hàn Tư Triết.
Thật ra khi chuyện của bọn họ còn chưa công khai cũng đã có một số người đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất là Hàn Tư Mộng, kiên quyết cho rằng anh là một kẻ bỉ ổi giành trai với em gái. Chỉ cần anh ở nhà, Hàn Tư Mộng sẽ lằng nhằng không bỏ đi theo phía sau anh cãi nhau với anh, anh cũng đã từng giải thích, nhưng mà Hàn Tư Mộng không nghe, đến cuối cùng anh cũng lười nói thêm gì nữa, cũng lười để ý tới con bé, Hàn Tư Mộng không chờ được đáp trả cuối cùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa bắt đầu chửi bới anh, khiến anh không có lấy một phút yên lặng sống trong nhà họ Hàn.
Đối với những việc Hàn Tư Mộng làm, cha Hàn và mẹ Hàn đương nhiên tăng thêm kiềm cặp nhất định, nhưng tiếc rằng hiệu quả quá nhỏ, cô tư Hàn suốt ngày ở nhà vừa khóc vừa quấy, làm tất cả mọi người trong nhà đều bực dọc. Nhưng mà mẹ Hàn vẫn là thương con gái, tuy cảm thấy con gái vì một người đàn ông mà đau lòng tới bực này rất là mất mặt, nhưng con trẻ đau khổ thành cái dạng này cuối cùng vẫn không nỡ trách mắng quá mức, tuy cũng biết Hàn Tư Triết không có sai gì nhưng vẫn khuyên Hàn Tư Triết khoan dung hơn một chút.
Bỏ qua không nói tới tổn thương về mặt tình cảm mà Hàn Tư Mộng đã chịu, Hàn Tư Triết nếu thực sự quen với Chu Bác Hạo, người thừa kế của hai nhà kết thành vợ chồng cũng là chuyện tốt có lợi ích rất lớn đối với cả nhà họ Hàn. Cha Hàn và mẹ Hàn đương nhiên vui khi thấy điều đó, nhưng Chu Bác Hạo cũng không có theo đuổi trực tiếp, Hàn Tư Triết cũng né tránh chuyện này, người nhà họ Hàn cũng không tiện hỏi thêm gì. Có điều mỗi ngày đều dùng đủ loại ánh nhìn đánh giá và tìm tòi để quan sát Hàn Tư Triết, điều này khiến anh khổ không nói nổi, vì thế liền giảm bớt số lần thời gian về nhà, gần như là định cư luôn ở nhà trọ mà mình đã mua.
Nhưng mà cuộc sống nhàn hạ biết bao ở trong nhà trọ cũng không thể qua được lâu lắm.
Ngay khi Chu Bác Hạo nghĩ thông suốt quyết định đường hoàng theo đuổi Hàn Tư Triết, thì cái loại đặc tính cường thế và vô lại kia trên người anh ta liền hoàn toàn hiện rõ: Anh ta giũa chìa khóa nhà trọ của Hàn Tư Triết.
Nên biết, ngay khi Hàn Tư Triết lần đầu tiên nhìn thấy Chu Bác Hạo mặc đồ ngủ tựa vào đầu giường xem văn kiện ở trên giường phòng ngủ của mình thì suýt nữa đã bị hù ra bệnh tim. Khi phản ứng lại bèn mất hết lý trí nhào qua đánh nhau với Chu Bác Hạo, chẳng còn chút hình tượng nào. Chu Bác Hạo lúc đầu không có đánh trả, tùy anh xả giận lên trên người mình, nhưng chưa tới vài phút đã bắt lấy cổ tay anh đem anh ném lên giường, tự dùng thân thể nói cho anh, muốn cho người thừa kế của Chu thị làm bao cát trút giận thì rốt cuộc phải trả công như thế nào.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Hàn Tư Triết liền cảm thấy trong lòng giống như nghẹn thứ gì đó, không lên được cũng chẳng thể xuống, khiến anh choáng váng từng cơn. Tuy rằng Hàn Tư Triết cũng có tập thể hình, nhưng về đánh đấm lại hoàn toàn không thể so được với Chu Bác Hạo đã học riêng các kỹ năng võ thuật, nếu như đánh nhau thật anh chắc chắn là chỉ có số bị đánh mà thôi. Có điều Chu Bác Hạo chưa bao giờ ra tay, nhưng có thể chỉ trong vòng một chiêu khiến anh mất đi khả năng đánh trả, sau đó đối anh làm gì tùy thích.
Cái thứ cảm giác hoàn toàn bị người ta nắm ở trong tay, không cách nào đánh lại này khiến Hàn Tư Triết cảm thấy vô cùng tệ hại. Nhưng đây cũng không phải là tệ nhất.
Tệ nhất chính là, anh cảm thấy có thứ gì đó đã bắt đầu mất kiểm soát.
Mỗi một lần bị cưỡng ép, lập tức anh ngay lúc ban đầu phản kháng rất quyết liệt, nhưng tới cuối cùng vẫn là sẽ hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mà đối phương mang đến cho anh. Cho dù ngoài miệng anh có cương quyết hơn đi nữa, nhưng cảm giác trên thân thể lòng anh hiểu rất rõ. Anh có thể không công nhận, nhưng anh không lừa được bản thân.
Thân thể làm trái với suy nghĩ của mình, hoàn toàn chịu thua, thậm chí có thể nói là khuất phục với kẻ thù, đấy là điều khiến anh khó chịu đựng được nhất.
Chu Bác Hạo bắt đầu tự nhiên ra vào nhà trọ của anh, cho dù anh đổi khóa càng cao cấp hơn, bất kể là khóa vuốt vân tay hay là quét con ngươi, anh chàng luôn có thể phá cửa mà vào. Sau khi một mặt tùy anh ấu đả mình một trận, thì lại ở trên người anh bù trở về. Không phải anh chưa từng nghĩ tới cách cứng rắn hơn để từ chối, thế nhưng nguồn tài nguyên trong tay Chu Bác Hạo là cả nhà họ Chu, cha mẹ anh ta toàn lực ủng hộ con đường theo đuổi tình yêu của anh ta, còn nguồn tài nguyên trong tay anh lại còn phải bị người nhà họ Hàn cản trở. Cha Hàn mẹ Hàn mong anh chấp nhận Chu Bác Hạo, không muốn làm mối quan hệ của hai nhà trở nên quá bế tắc. Hàn Tư Triết lại không thể báo cảnh sát, không nói tới bảo cảnh sát cũng chẳng làm được chuyện gì, là người thừa kế của Hàn thị lý trí cũng nói cho anh không thể làm cho mối quan hệ của mình và người thừa kế của Chu thị đến mức không thể cứu vãn.
Vì thế anh chỉ có thể bỏ nhà trọ của mình dọn về nhà họ Hàn ở. So ra thì, Hàn Tư Mộng khóc quấy chửi bới và ánh nhìn quái dị của người nhà họ Hàn dường như dễ chịu đựng hơn một chút.
Vì thế dưới sự ép sát từng bước của Chu Bác Hạo, Hàn Tư Triết hoảng hốt trốn trở về nhà họ Hàn tìm kiếm chút bình yên cuối cùng. Chu Bác Hạo đương nhiên nối gót theo sau, mỗi sáng đều đúng giờ chạy tới nhà họ Hàn đón Hàn Tư Triết đi và về, mà kể từ hôm đó, tất cả xe của nhà họ Hàn đều xảy ra vấn đề. Hàn Tư Triết bị ép ngồi lên xe của Chu Bác Hạo, tùy ý anh chàng đưa đón anh đi làm.
Mấy lần trước khi Chu Bác Hạo tới nhà họ Hàn, cha Hàn và mẹ Hàn đều sẽ rất niềm nở mời anh ta vào trong nhà ăn sáng, cứ như anh ta đã xác định mối quan hệ với Hàn Tư Triết rồi vậy. Hàn Tư Triết chịu không nổi cái thứ không khí trong bữa sáng, chỉ có thể dậy sớm hơn người nhà họ Hàn một chút tự mình giải quyết bữa sáng trước, như vậy chờ sau khi Chu Bác Hạo tới nhà họ Hàn, mặc kệ anh ta có vào nhà hay không anh cũng không cần phải chịu cái không khí quái dị ở trên bàn cơm sáng.
Hàn Tư Triết xoa huyệt thái dương có hơi căng đi vào phòng ăn, thiếu ngủ một thời gian dài khiến Hàn Tư Triết cảm thấy đầu của mình càng lúc càng đau. Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Hàn Tư Huy ngồi ở bên bàn ăn, vừa nhìn vào máy tính bảng ở trong tay vừa thong thả ăn một chén cháo yến mạch. Nhìn thấy anh đi vào liền nở một nụ cười rạng rỡ và nhiệt tình với anh: “Chào.”
Hàn Tư Triết gật gật đầu, cũng đáp lại một nụ cười hiền hòa: “Chào.”
Hai người bắt đầu im lặng ăn bữa sáng. Từ sau khi Hàn Tư Triết trở lại nhà họ Hàn, Chu Bác Hạo đuổi theo tới, cha Hàn và mẹ Hàn sợ Hàn Tư Mộng làm hỏng chuyện tốt của hai người liền đem cô ta đưa tới nhà ngoại trông chừng, do đó giờ Hàn Tư Triết mới có thể nhàn nhã ăn bữa sáng như thế.
Sau khi Hàn Tư Triết ăn sáng xong, Hàn Tư Huy vẫn còn đang ăn bát cháo kia của anh ta, đợi đến khi anh trở về phòng thay đồ rồi xuống lầu lại bữa sáng của Hàn Tư Huy vẫn còn chưa có ăn xong. Hàn Tư Triết liếc nhìn thời gian trên di động, từ sau khi anh bắt đầu dậy sớm tránh cùng Chu Bác Hạo ăn sáng trên một chiếc bàn thì Chu Bác Hạo liền cố định thời gian anh ta tới đón anh đi làm, lại vừa đúng sau khi anh ăn sáng và thay quần áo xong. Quả nhiên, Hàn Tư Triết còn chưa đứng được một phút trong phòng khách, người giúp việc đã bước tới nói: “Cậu hai, cậu hai Chu đã tới rồi ạ.”
Hàn Tư Triết lúc này ngay cả sức để chau mày cũng chẳng có, cầm lấy cặp công văn liền đi ra ngoài, vừa đi hai bước thì nghe thấy giọng của Hàn Tư Huy từ phía sau truyền tới: “Hôm qua em đi nhà ngoại thăm Tư Mộng. Tư Mộng thật sự rất đáng thương, lại ốm đi mấy ký, cả người giống như vừa sinh bệnh nặng vậy.”
Hàn Tư Triết dừng lại, xoay người nhìn vào Hàn Tư Huy một tay cầm máy tính bảng tay kia thì đút túi quần đứng tựa vào tường, ngừng hai giây, cuối cùng lộ ra một vẻ mặt hơi có chút lo lắng, thở dài nói: “Em với Tư Mộng gần tuổi, từ nhỏ con bé cũng thân với em hơn so
“Chậc chậc.” Hàn Tư Huy lắc lắc đầu, lộ ra một vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, “Anh hai đối với Tư Mộng thật sự là tình anh em sâu đậm, nhưng cũng không biết là ai, rõ ràng biết em gái thích người nọ, bên khuyên em gái đừng phí thời gian vào trên người của người nọ, một bên lại cùng người nọ lén lút đẩy đưa, vừa làm người anh cả đủ tư cách vừa đem người nọ lừa ở trong tay xoay lòng vòng. Tài năng này làm em trai thật đúng là bái phục, cho nên nói sinh ra sớm mấy năm vẫn là rất có ích, đúng không?”
Mấy người giúp việc đang quét dọn vệ sinh ở trong phòng khách, Hàn Tư Huy nói chuyện cũng không có tránh bọn họ, vì thế bọn họ làm bộ ra vẻ như rất nghiêm túc làm việc nhưng lổ tai lại dựng thẳng lên cao chú ý hóng chuyện của nhà chủ thuê.
Hàn Tư Triết nghe thấy những lời của Hàn Tư Huy nói biểu cảm trên mặt không có lấy một chút thay đổi, vẫn là cái vẻ mỉm cười thong dong và hiền hòa kia, vẻ mặt nhìn Hàn Tư Huy giống như đang nhìn một đứa em trai đang vô cớ gây chuyện, khoan dung và dịu dàng nói: “Phiền em suy nghĩ cho Tư Mộng như thế, bênh vực kẻ yếu. Nhưng Tư Mộng còn nhỏ, đương nhiên không hiểu chuyện, chờ con bé lớn thêm một chút, gặp nhiều chuyện hơn, sẽ biết người làm anh hai đây không có hại nó. Được rồi, anh đi làm đây, tạm biệt.”
Đi ra phòng khách, Hàn Tư Triết nhanh chóng rút lại vẻ hiền hòa trên mặt, cười nhạo một tiếng. Trong lòng Hàn Tư Huy tính toán gì anh đương nhiên biết rõ, chẳng qua là muốn lợi dụng chuyện này để chia rẽ quan hệ của anh và Tư Mộng. Vả lại chuyện Hàn Tư Mộng thích Chu Bác Hạo tất cả mọi người đều biết, nhưng cuối cùng người Chu Bác Hạo theo đuổi lại là anh. Chuyện này cho dù trách nhiệm hoàn toàn là ở phía Chu Bác Hạo, nhưng anh em hai người lại dính líu quan hệ tình cảm với cùng một người, thấy thế nào cũng rất máu chó, mà anh cho dù có vô tội hay không, ở trong mắt người khác đều có chút vẻ hoành đao đoạt ái. Mà Hàn Tư Huy chính là muốn lợi dụng vụ này làm hỏng hình ảnh và danh dự của anh, chuyện dư luận chỉ cần khống chế tốt thì mãi mãi là một thanh đao nhọn có thể giết người.
Nhưng, Hàn Tư Huy không khỏi xem thường mình quá, Hàn Tư Triết cười lạnh nghĩ. Dư luận có thể giết người, nhưng mà dư luận cũng có thể giúp người, tuy anh chán ghét Chu Bác Hạo, nhưng lợi ích đối phương có thể mang tới cho anh, anh cũng sẽ không giả vờ bỏ qua một bên.
Xe của Chu Bác Hạo đang đỗ ở cổng lớn nhà họ Hàn, Hàn Tư Triết quen đường mở cửa sau xe ra ngồi vào. Bên trong xe, Chu Bác Hạo lập tức mặt dày mày dạn ôm lấy vai anh, lấy tốc độ nhanh như sét đánh chạm vào khóe miệng của anh một cái, nói: “Chào buổi sáng.”
Hàn Tư Triết ngay cả nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười cũng lười cho, tựa vào phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mùi hương xịt bên trong xe không phải loại xịt thông khí bình thường, nghe ra rất dễ chịu, hình như còn có chút tác dụng thả lỏng thần kinh và an thần. Hàn Tư Triết vốn chỉ định nhắm mắt lại im lặng một lúc, không ngờ bản thân thật sự ngủ mất, giấc ngủ này ngủ có vẻ còn khá sâu. Chờ tới khi lần nữa mở mắt ra thế nhưng đã là chín giờ rưỡi, mà khi bọn họ rời nhà là tám giờ đúng. Với lại Hàn Tư Triết phát hiện mình vậy mà lại tựa vào trong lòng của Chu Bác Hạo, hầu như bị người đàn ông mặt dày này ôm cả vào lòng.
Hàn Tư Triết xụ mặt ngồi thẳng người, liếc ra ngoài xe, phát hiện đã đến dưới cao ốc Hàn thị thì không nói một lời sửa sang bề ngoài một chút, cầm cặp công văn lên liền chuẩn bị xuống xe.
“Khoan đã.” Chu Bác Hạo lập tức nắm lấy cổ tay anh, bất chấp ánh nhìn lạnh lẽo dường như muốn giết người của Hàn Tư Triết, nói, “Chuyện Bác Nghị đại diện cho điện thoại mới của hai nhà chúng ta hợp tác phát triển em biết chứ?” Thấy Hàn Tư Triết gật đầu, liền nói thêm, “Anh nghe mẹ anh nói, hôm nay bọn họ đi ra ngoài lấy cảnh quay quảng cáo, hình như Tiểu Duyệt cũng sẽ cùng đi theo xem cho vui. Em có muốn cũng đi xem hay không?”
Hàn Tư Triết do dự một chút, ánh mắt có chút đấu tranh, cuối cùng lại ngồi vào trong xe lấy di động ra bắt đầu liên lạc với bí thư của mình, sắp xếp lại hành trình của ngày hôm nay.
Chu Bác Hạo không khỏi cười khổ trong lòng, mình muốn hẹn Hàn Tư Triết đi ra ngoài còn phải lấy Hàn Duyệt làm mồi câu.
Nhưng, sẽ không chờ lâu đâu.
Chu Bác Hạo nhìn vào sườn mặt gầy gò của Hàn Tư Triết, trong lòng rung rinh, không kìm được ôm lấy eo anh sáp qua hôn lên má anh, tay cũng bắt đầu không thành thật lướt trên eo anh. Hàn Tư Triết đang gọi điện thoại, bị anh ta làm giật mình, cũng không muốn để bí thư bên đầu kia phát hiện chỉ có thể tùy ý nụ hôn của Chu Bác Hạo từ má anh lướt đến trên cổ anh, bắt đầu khẽ cắn mút.
Thái độ của Hàn Tư Triết đối với anh ta đã bắt đầu dao động, khi anh bắt đầu ngừng chống trả, mặc kệ là tự nguyện hay là bị ép, cách cái ngày chân chính chấp nhận đã không còn xa. Hàn Tư Triết ngày càng quen với sự hiện diện của anh ta, chỉ là trong lòng còn có một điểm mấu chốt không qua được. Chỉ cần dùng tình cảm vô cùng khắng khít giữa Chu Bác Nghị và Hàn Duyệt kích thích anh thêm một chút, suy nghĩ chùn bước và buông bỏ của Hàn Tư Triết sẽ càng mãnh mẽ hơn. Đợi đến khi Hàn Tư Triết thật sự nản lòng, chính là lúc anh ta thừa chỗ trống nhảy vào hoàn toàn chiếm lấy người này. Hiện giờ cần chẳng qua là thời gian và bền bỉ, mà Chu Bác Hạo hoàn toàn có nghị lực và kiên nhẫn tiếp tục dây dưa với anh.
Hàn Tư Triết rốt cuộc gọi điện thoại xong, lập tức đẩy Chu Bác Hạo ra, lật tay liền là một cái tát: “Cút! Đồ thần kinh!”
Chu Bác Hạo cũng không tránh né, mặc cái tát của anh vang dội ấn vào mặt mình, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay anh, liếm một cái ở lòng bàn tay anh, lại cắn một phát, dịu giọng hỏi: “Đánh có đau hay không?”
Hàn Tư Triết lộ ra một vẻ mặt bị làm cho phát tởm, rút mạnh tay mình về, xoay đầu nhìn ra cửa sổ không thèm nhìn Chu Bác Hạo. Hàn Tư Triết ngoài mặt nhìn thấy vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, chỉ có tự trong lòng anh biết cái cảm giác bị liếm ở trong lòng bàn tay giống như đã khắc vào đâu đó, lại xuôi theo cánh tay bò thẳng đến trong lòng, khiến toàn bộ cánh tay anh vừa tê vừa ngứa. Một thứ cảm giác dường như là khó chịu, nhưng dường như còn có nội dung khác bồi hồi ở trong lòng, không thể xóa đi.
Trên mặt Hàn Tư Triết không có biểu cảm nhưng Chu Bác Hạo vẫn là nhìn ra gì đó, trong lòng vui vẻ, cầm lấy tay Hàn Tư Triết nắm ở trong tay. Hàn Tư Triết rút hồi lâu cũng không thể rút về, cũng không muốn lằng nhằng với anh ta, có vẻ rất khó coi, chỉ có thể để mặc nó giả vờ không quan tâm. Nhưng Chu Bác Hạo lại được một tấc đòi một thước, bắt đầu dùng đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của Hàn Tư Triết, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, dùng một cách thức và lực độ mập mờ vuốt ve cánh tay anh. Hàn Tư Triết đen mặt đạp qua một cước, Chu Bác Hạo cười ha ha, theo thế ôm lấy đùi anh đem anh kéo tới bên cạnh mình, lập tức ôm lấy anh liền đè xuống, vừa tính cắn anh một cái thì nghe thấy giọng của tài xế cách tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau xe thông qua điện thoại bên trong xe truyền tới: “Cậu hai, tới rồi ạ.”
Chu Bác Hạo ngẩn ra một giây, mà chính là một giây này, Hàn Tư Triết đẩy mạnh anh ta ra lao xuống xe, đầu cũng không quay lại đi về phía cửa chính của Tinh Hạo.
Chu Bác Hạo thầm mắng một tiếng trong bụng, mau mau chỉnh lại tây trang, cũng vội vã mở cửa xe vọt qua.