Năm 1998, trường thi số mười bảy, Nhất Trung Thượng Bắc, tỉnh Long Giang.
Tề Lỗi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên qua rừng cây dương xanh biếc, dừng lại trên một tấm biển hiệu cửa hàng bên ngoài trường học: “Cửa hàng băng đĩa trào lưu.
”Một tiếng ca ngọt ngào mơ hồ truyền đến, lực lan truyền rất mạnh, rót vào trong màng nhĩ.
Cẩn thận nghe kỹ, có thể phát hiện ra đó là bài “Một nghìn lý do để đau lòng” của Trương Học Hữu.
“Đúng là trào lưu nha!”Xoay cái cổ cứng đờ, thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn cái bàn học trước mặt mình.
Chà chà, cái bàn này còn quý giá hơn nhiều.
Được làm từ gỗ thật nguyên khối không một không một mối nối, nếu đặt nó trong cửa hàng nội thất có tên tuổi thì nguyên cái bàn thôi cũng có giá một nghìn tám trăm.
Chỉ là nhìn nó có chút cũ kĩ, nước sơn đã bị bong tróc cả rồi.
Không biết đã từng có bao nhiêu vị “Thần nhân” ghi chép công thức toán học và lời bài hát trên đó rồi, chữ viết xếp chồng lên nhau.
Ở giữa còn có một lời thổ lộ chân tình xiêu xiêu vẹo vẹo: “Tạm biệt, Từ Thiến.
”Chậc! Nếu đặt ở hai mươi năm trước thì có lẽ Tề Lỗi còn cảm thấy lời này mới mẻ, nhưng mà bây giờ, cậu cũng giống với đám cộng đồng mạng, chỉ nghĩ ngay đến một câu: “Liếm cẩu, cuối cùng vẫn chỉ có hai bàn tay trắng!”Ánh mắt cậu nhìn xuống sách giáo khoa, sau đó đảo qua từng đồ vật trong phòng học.
Trong một góc phòng rách nát, là tấm bảng đen được ghép từ ba miếng gỗ và chiếc bàn cũ rất có cảm giác cổ xưa.
Một tấm khăn trải bàn màu trắng phủ trên bản, cửa sổ bằng gỗ rạn nứt, nước sơn màu xanh lục đã biến chất…Còn có những gương mặt thanh xuân đang vội vã lướt qua chạy về chỗ của họ, mang theo vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa phấn khởi.
Lúc này, trên tấm bảng đen đang viết một dòng chữ lớn tinh tế khiến cậu càng kinh hãi hơn:“Kì thi cuối cấp trường trung học thành phố Thượng Bắc, năm 1998, trường thi số mười bảy.
”“Giả à.
”Tề lỗi nhìn câu “Tạm biệt, Từ thiến” một cái rồi lại nhìn “Trường thi số mười bảy” một cái cái:“Nhất định là giả rồi!”- Cô gái?! Cô gái!- Cô gái?Cô bé tóc ngắn mất nửa ngày mới nhận ra là người ngồi bên cạnh đang gọi mình.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn Tề Lỗi, ngoài bảy phần tức giận còn có thêm ba phần ghét bỏ, ném xuống một câu:- Bệnh à!Ở phương Bắc này, bạn cùng lứa tuổi không thể gọi “cô” được, đó là cách xưng hô của người lớn với người nhỏ tuổi hơn.
“Ha!”Đại ca Tề Lỗi cũng thấy không vui, đứa nhỏ này… Sao mà đanh đá thế, tính tình dữ dằn thật đấy!Bèn nhẫn nại thêm:- Cô bé, xin đừng hiểu lầm! Chú chỉ muốn hỏi…Lời chưa nói xong, cô bé đã phát hỏa tại chỗ:- Tôi còn là dì cả của cậu đấy! Bị điên à!Tề Lỗi bại trận bèn quay đầu lại, nhìn chằm chằm “Từ Thiến” trên bàn học và đôi tay nhỏ xíu trắng nõn của mình, dần dần thu hồi cảm xúc trên mặt, không thử nữa.
Lại bắt đầu bỗng dưng thấy kích động, phấn khởi.
Tình hình này…Nói một cách hoa văn thì là một người đàn ông ba bốn mươi tuổi mang theo mỏi mệt và không cam lòng mà đi ngược dòng thời gian.
Nói trắng trợn ra, chính là – trùng sinh!Một gã đàn ông lớn tuổi béo ị của năm 2021, trở lại mùa hè hai mươi ba năm trước.
Cho dù là ân huệ của thần linh hay là do thời không sai lệch, đều đáng để Tề Lỗi vui mừng nhảy múa.
Chỉ có một tiếc nuối duy nhất đó là, thời điểm xuyên không hơi sai sai.
Sao lại đúng vào lúc thi lên cấp ba chứ?Kiếp học sinh trước kia của Tề Lỗi không có một chút tốt đẹp nào!Đặc biệt là hồi cấp hai, cậu cũng không phải đứa ham học hiểu chuyện gì cho cam, tâm tư vốn dĩ không đặt trên việc học tập, dẫn tới việc thành tích bung bét.
Thi lên cấp ba càng thảm hơn nữa, tổng điểm là sáu trăm, bài thi của cậu chỉ có hơn một trăm.
Đó là đã cộng thêm hai mươi điểm môn thể dục.
Đừng nói là không có duyên với mấy trường cấp ba trọng điểm, đến trường phổ thông cũng không thèm, chỉ có thể lăn lộn trong trường nghề.
Tuy học trường nghề mới bắt đầu quay đầu là bờ, bắt đầu dồn hết tâm