Quách Lệ Hoa trừng ông một cái, hiển nhiên rất bất mãn với thái độ qua loa cho có lệ của Tề Quốc Quân.Cắn răng suy nghĩ nửa ngày, lại nói ra một câu:- Nếu nó muốn học cao lên thì nhờ Thành Cương tìm người lo cho nó qua bên Nhị Trung có được không nhỉ?Trường cao trung Nhị Trung và trường Thực Nghiệm, là hai trường cao trung trọng điểm duy nhất của Thượng Bắc.Tề Quốc Quân đưa lưng về phía bà:- Thành Cương? Chú ấy sẽ để em lấy tiền túi ra lo lót sao? Không được!Trong ba nhà thì nhà họ Tề được xem là thua kém nhất, Đường Thành Cương không thiếu tiền, Ngô Liên Sơn làm kế toán cho người ta nên tiền nong cũng chả phải nghĩ, chỉ có nhà họ Tề bọn họ có hai người là làm công ăn lương.Nhưng hai người họ không chịu làm phiền người ta, cuộc sống là của chính bọn họ, có thế nào thì bọn họ cũng phải tự mình gánh vác.Tề Quốc Quân nghĩ một hồi lại nói:- Không thì thôi đi? Thi được như thế nào thì hay thế ấy vậy!- Nếu như chúng ta nhờ vả người ta, còn chưa nói đến món nợ ân tình, tốn bao nhiêu tiền chứ, đút lót không cũng hơn cả vạn rồi.
Tiền cũng dồn vào việc này cả, vậy còn chuyện xưởng cửa hàng thực phẩm phụ thì sao?Quách Lệ Hoa cắn chặt răng không nói, lại cân nhắc một lúc lâu, thở dài:- Thôi vậy, có thể thi đến đâu thì hay đến đấy vậy!Bà cũng hiểu ý của Tề Quốc Quân, tính tình con trai bà ai mà biết cho được.
Hôm nay biểu hiện thì rất tốt đấy, nhưng ai mà biết ngày mai nó lại nổi điên cái gì đâu.Cho dù có vào được trường cao trung trọng điểm, nhưng nhỡ may không chịu học hành đàng hoàng, vậy mọi sự chuẩn bị cũng thành ra công cốc cả.Chỉnh lại áo ngoài, Quách Lệ Hoa cau mày, lẩm bẩm:- Chuyện ở xưởng thực phẩm phụ đúng là phải để tâm một chút, bỏ lỡ cơ hội lần này thì không còn cơ hội nữa đâu.- Nhưng mà…Nhìn Tề Quốc Quân một cái:- Sau khi tiếp nhận xưởng, anh có thể hiểu rõ sao?Tề Quốc Quân trầm mặc một lúc, trong lòng có chút bực bội.Qua một lúc lâu sau:- Cứ thử đã xem sao, dù sao thì cũng phải đánh liều một phen!Quách Lệ Hoa âm thầm tán thành lời nói của ông, đúng thế! Dù sao thì cũng phải đánh liều một phen.Tuy là nói bọn họ không còn ôm chút hy vọng gì đối với chuyện học hành của Tề Lỗi, nhưng cũng vẫn luôn không ngừng lo lắng.Nghĩ đến việc học của Tề Lỗi chẳng có cơ hội nào là sẽ trở nên xuất chúng, vậy tương lai nó phải làm sao đây?Thế là, hai người bị vây khốn trong thể chế cả nửa đời người, nhận tiền lương công chức ba cọc ba đồng.
Nhưng nửa đời sau lại chớm lên ý nghĩ làm kinh doanh.Không phải là đang có ý định dành dụm cho Tề Lỗi một ít tiền sao?Gần đây, vừa đúng dịp một xưởng sản xuất thực phẩm phụ của cấp dưới ở kho lương sắp cải chế, chỉ nhận đấu thầu bên ngoài, tự chịu trách nhiệm lời lỗ.Hai người không chút nghĩ ngợi, lấy chút tiền dành dụm nửa đời trước ra, nhận thầu xưởng sản phẩm phụ.
Cũng xem là làm kinh doanh, tranh thủ kiếm thêm chút tiền.Tề Lỗi vẫn chưa biết suy nghĩ của bố mẹ, một lòng một dạ tập trung cho việc nhảy khi nước đã đến chân.
Chừng hơn 7 giờ, hắn ăn sáng xong liền xông đến điểm thi luôn.Hai ngày này, tất cả mọi tâm tư đều đặt cả lên việc ôn tập môn lý, cũng là do Tề Lỗi