Thời khắc này, cô đứng trong bóng râm trước cổng trường.
Cô nhìn Tề Lỗi nhếch nhác dính đầy bụi đất và con đường rải nhựa dẫn tới chốn phồn hoa.
Trong đầu cô giống như hiện ra cảnh đêm bi thương bên khung cửa sổ trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao rồi lại giống như cô đã chạm tới vết xước của hiện thực.Cô muốn gọi Tề Lỗi lại rồi đưa cho cậu số điện thoại đó để liên lạc nhưng cô lại không dám phá vỡ vẻ đẹp thê lương đó nên đành để mặc cho cậu đi xa.Cô không nhịn được mà cười buồn.
Hai người nhìn lướt qua nhau giống như hai phương hướng trên giao lộ chữ T càng lúc càng xa.
Điều này lại dự báo trước những kết cục không giống nhau sao?Cuối cùng thì Từ Thiến cũng buông bỏ được.
Cô không nhìn cái bóng dáng đó thêm một lần nào nữa.Cô xuyên qua đường, dẫm chân trên mặt đường rải nhựa, bước nhanh tới thành phố.Cô và cậu… đã được định sẵn là người của hai thế giới.Trong mắt của những người bình thường cô có gia thế cao không với tới nổi, có khuôn mặt xinh đẹp nhu mì, có thành tích đáng kiêu ngạo cùng với sự trưởng thành vượt xa những bạn bè đồng trang lứa.Cho nên cuộc đời của cô cũng giống như một cái đồng hồ báo thức, đã được người khác dày công sắp đặt.Cô sẽ học ở ngôi trường tốt nhất, giành được thành tích xuất sắc nhất.
Sau đó, cô sẽ ra nước ngoài học ở ngôi trường đại học tốt nhất, ngắm đúng chuyên ngành có tiền đồ nhất.
Trong tương lai cô sẽ đi trên con đường mà người bình thường không thể đuổi kịp được.Mặc dù con đường đó nhạt nhẽo nhưng lại đủ vững chắc, cũng đủ để khiến đại đa số sinh lòng ghen ghét với cô.Còn về cậu…Không có suy nghĩ vươn lên, sống phí hoài năm tháng.
Đó là cá tính mà cũng là ấu trĩ.Thú vị thì đã sao? Cuối cùng thì cũng vẫn vô căn cứ thôi.Nếu cô cũng xuyên không thì chắc chắn cô sẽ trích dẫn ra một câu nói kinh điển do một diễn viên nào đó buột miệng nói ra: "Tầm thường như vậy nhưng lại cũng tự tin đến vậy!"Từ Thiến cảm thấy cô lại trưởng thành thêm một chút rồi.
Cô ngộ ra một đạo lý mới.
Đời người chính là phải không ngừng buông tay.Mà lần này chỉ là vẫy tay với một đứa trẻ 16 tuổi mà thôi.
Có gì mà đáng tiếc chứ?Cô nhẹ nhàng xé mẩu giấy ghi số điện thoại đã bị cô nắm chặt tới mức ướt đẫm mồ hôi rồi vứt thẳng vào trong thùng rác."Tạm biệt… Tớ sẽ quên cậu."Từ Thiến tự nói giống như đó là lần cuối cùng từ biệt vậy.Nhưng đời người như vở kịch, hợp tan vô thường.
Cuối cùng thì cô cũng chỉ giả vờ là một đứa bé đã từng trải thôi.
Cô đâu có biết được giao lộ kế tiếp là đi ngược lại hay là không hẹn mà gặp, là cô xem thường người khác hay là cô bị người khác xem thường đâu.…Cuối cùng thì cái xe đạp leo núi cũng không còn xiêu xiêu vẹo vẹo nữa.
Trong lúc xóc nảy Đường Dịch đã tìm ra mẹo để điều khiển xe đi về phía trước.
Cậu ta không kiêng nể gì mà phóng thẳng về nhà.Lúc này Tề Lỗi đã hoàn toàn mất đi tâm thái của linh hồn trung niên.
Cậu cũng ngộ ra được một điều rằng:Giả vờ cái gì mà giả vờ!? Mười sáu tuổi thì phải có sự ngông nghênh của cái tuổi 16 chứ! Có biết bao người trưởng thành thi thoảng còn ngồi trong xe nghe những bài hát cũ mà ngây người cũng chỉ bởi vì muốn ôn lại cái thời tràn đầy hồi ức.Ông đây không cần hồi ức.
Ông đây đang ở năm 16 tuổi rồi.
Nếu ông đây không làm mấy chuyện ngu ngốc, không nói toạc ra