Mười một giờ, ba người Tề Lỗi như thường lệ đóng cửa hàng lại, đã có vẻ thành thạo hơn.Ngày hôm nay bán còn đắt hàng hơn hôm qua.
Có sáu trăm đôi tất giá rẻ thì bán được bốn trăm đôi.Tất nhiên là Đường Tiểu Dịch và Ngô Tiểu Tiện rất hưng phấn:- Quá dễ dàng! Quá là dễ mà! Anh là vô địch!Về đến nhà, tính toán sổ sách, loại hàng cao cấp cũng bán được hơn hôm qua mười bảy đôi, lãi được ba trăm tệ.Là ba trăm tệ đó!Đường Tiểu Dịch lại bắt đầu tính toán tiếp:- Một tháng kiếm được chín nghìn tệ, vậy một kỳ hè kiếp được mười tám nghìn tệ.
Giàu to rồi!Tề Lỗi kệ hắn ta.
Sổ sách cũng không phải tính vậy.
Cửa hàng vỉa hè như này, ngày bán tốt, ngày lại bán không tốt.
Hôm nay có thể bán được ba trăm tệ nhưng mai có thể chỉ được một trăm tệ.- Ngày mai tao đến thành phố Cáp Nhĩ Tân nhập hàng, hai thằng ngốc chúng mày ở lại.Chỉ còn hai trăm đôi tất giá rẻ, không đủ bán trong ngày mai.Có lẽ trừ Tề Lỗi ra, không người nào nghĩ tới, một nghìn đôi tất bán trong hai ngày nay đã đi nhập thêm hàng mới.Đường Dịch nói:- Vậy lúc trở lại thì gọi cho tao, hai bọn tao đón.Hai anh em cũng không khó chịu, Tề Lỗi đi một mình là được rồi.
Chủ yếu là bọn họ đi cũng không làm được gì, đều do Tề Lỗi làm chủ.Đang nói thì cửa phòng bị gõ mạnh bạo, còn có tiếng tức giận của Quách Lệ Hoa:- Nhóc con, mau mở cửa cho mẹ, ở nhà sao phải khóa cửa?Đường Dịch và Ngô Ninh sợ hãi, vội vàng dùng chăn che lại mấy tờ tiền, sau đó mới đi ra mở cửa.Vừa mở thì thấy, không chỉ Quách Lệ Hoa, còn có Thôi Ngọc Mẫn, Đổng Tú Hoa đang khoanh tay đứng ngoài cửa.
Sắc mặt mỗi người đều rất tệ.- Lại đi đâu đấy?Quách Lệ Hoa dẫn đầu mắng, bà chỉ vào Tề Lỗi:- Hai ngày nay cũng không biết đang làm gì nữa.- Sáng mẹ bảo về nhà ăn cơm đúng chứ? Nói cho mẹ biết có chuyện gì.Thôi Ngọc Mẫn thì dịu dàng hơn, bà ấy cau mày nhìn ba đứa trẻ:- Càng ngày càng kỳ lạ.
Đến giờ ăn cơm cũng không thấy bóng dáng đâu.Ba bà mẹ thay nhau oanh tạc, Đường Dịch và Ngô tiểu tiện thi thoảng đáp lại đôi ba lời.
Mặc dù thấy rất oan ức nhưng bọn họ không nói ra bí mật của ba người.Còn Tề Lỗi một cậu cũng chả nói, cứ mặc kệ, mẹ thích nói gì thì nói thế ấy.Khi bố mẹ đã nhận định mình là “người không tim không phổi” thì có giải thích gì cũng vô dụng.Đặc biệt là vùng Đông Bắc, người mẹ nào tham gia hợp tác xã mà không có kỹ năng cơ bản? Nói lại với bà ấy sao? Khiến bà ấy nóng nảy thì khả năng lại còn bị đánh nữa.Ba bà mẹ cũng thấy kỳ lạ.
Bình thường, Tề Lỗi vẫn tranh luận nhiều nhất, nhưng nay lại im lặng, cảm giác thành tựu dạy dỗ đứa con trai này đã không còn.Trong nháy mắt, cảm giác hứng thú bị rút đi.Bọn họ dặn dò ba người, ngày mai không thấy người sẽ đánh gãy chân.Lần này, sau khi đóng cửa lại, Đường Tiểu Dịch bĩu môi:- Ngày mai sao? Mùa hè này không thấy con ăn cơm ở nhà đâu.
Anh đây đi làm việc lớn rồi.Quả nhiên, sáng hôm sau, như thường lệ, Quách Lệ Hoa dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Hơn bảy giờ, bà gọi Tề Lỗi dậy.Kết quả, không thấy người đâu.Quách Lệ Hoa tức giận, không chỉ cơm tối không thấy người, giờ bữa sáng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Bà thề sẽ cắt tiền tiêu vặt của Tề Lỗi.Tới lúc đó để cho hắn khóc!Vốn Tề Lỗi muốn dậy sớm, nhưng vẫn bị chậm mất, không bắt kịp xe.
Khi hắn đến ga tàu thì xe đã đi rồi.Hắn không có cách nào khác, đành phải mua vé tốc hành từ Cát Lâm đến Cáp Nhĩ Tân, giá vé là mười bốn tệ, thật sự đắt.Cách thời gian lên xe còn hai tiếng nữa, Tề Lỗi ngồi ở sảnh chờ ngủ bù.Chỉ là, lúc bảy giờ hơn, lúc sắp lên xe, Tề Lỗi bỗng nhiên giật mình.
Hắn mở to mắt, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía cửa trạm.Chỉ thấy một cô