Ngó mắt nhìn tiểu hài tử niển đầu thấp ló trông bóng dáng Ngô lão sư vội chạy ra ngoài muốn cười ra tiếng, Tào Thanh Thiển duỗi tay vỗ lên tiểu đầu nhỏ: "Còn cười?"
Mặc dù không chút do dự hạ thủ, nhưng một xíu dụng lực cũng không, giống như khẽ vuốt tóc cô, Lộ Ảnh Niên thổ lưỡi ôm lấy cánh tay Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, con không cố ý.....!"
Cúi đầu nhìn nó, biểu tình nghiêm túc băng lãnh dần dung khai, Tào Thanh Thiển thở dài ngồi xổm xuống liêu khởi mái tóc phủ trước trán Lộ Ảnh Niên, nơi đó hãy còn một vết hằng hoàn toàn chưa khỏi hẳn: "Làm sao lại ngủ gật, con có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
Mắt thấy Tào Thanh Thiển lo lắng nhướn đôi lông mày, Lộ Ảnh Niên đứng yên tại chỗ, một lúc lâu mới đánh úp cảm giác rung động dậy lên trong lòng, vươn cánh tay nhỏ nhắn xoa xoa mi mắt Tào Thanh Thiển, lắc đầu: "Không có không thoải mái."
Muốn cô giải thích như thế nào.....!Nếu nói cho nữ nhân mà mình yêu thương nhất việc mình trọng sinh, có phải hay không sẽ doạ đến nàng?
Trương thúc đứng bên cạnh chứng kiến tràn cảnh này, hơi chút ngẩn người, ngay sau đó trên môi nở ra nụ cười nhàn nhạt.
"Nếu không khoẻ nhất định phải nói với Tiểu Di, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra." Trước khi xuất viện Lộ Ảnh Niên đã tiến hành kiểm tra tổng quát lần cuối, nhưng hôm nay chính tai nghe thấy Ngô lão sư nói cô ham ngủ, Tào Thanh Thiển đột nhiên có chút lo lắng có lẽ bởi vì di chứng vết thương lần đó, nguyên bản một đứa nhỏ hoạt bát khoẻ mạnh lại trở nên yếu nhược như vậy......!
Huống chi lúc đó bác sĩ chỉ chú ý đến vết thương ở bụng, có thể ở đầu hay chỗ nào đó vẫn bị tổn thương mà chưa kịp phát hiện?
Tào Thanh Thiển nghĩ ngợi một lát dường như nghĩ được gì đó, biểu tình lặng ngắt bất giác khôi phục uy nghiêm, giang tay cố sức đem Lộ Ảnh Niên bế lên: "Không được! Chúng ta lập tức đến bệnh viện."
"Tiểu Di, con thực sự không có việc gì." Lộ Ảnh Niên không nghĩ tới chỉ với một việc nhỏ lại khiến Tào Thanh Thiển khẩn trương như vậy, đáy lòng hết sức hối hận việc mình không cầm cự được ngủ gật.
Chỉ là tuổi còn quá nhỏ, căn bản không có sức giãy dụa, cũng sợ bản thân mình lộn xộn nhọc Tào Thanh Thiển té ngã, Lộ Ảnh Niên chỉ còn biết quàng tay ôm lấy cổ nàng: "Tiểu Di ~~ "
"Nhị tiểu thư! Để tôi bế Tiểu tiểu tỷ." Tài xế vẫn luôn ở phía sau nhìn ra được Tào Thanh Thiển đang cố sức, bước chân vững chãi tiến đến bên cạnh nàng, Lộ Ảnh Niên lập tức lắc đầu: "Con tự mình đi được!"
Tuy rằng sống lại rất tốt, hơn nữa mười tuổi thì có thể tuỳ thời chiếm Tào Thanh Thiển tiện nghi, quá lợi.
Nhưng là thực chán ghét bản thân cứ bất động mặc ai muốn bế cũng được.
Thanh Thiển cũng vậy, mẫu thân cũng vậy, Gia gia cũng thế.
Giờ đến cả Tài xế cũng.....!
Trong lòng oán niệm phun trào, Lộ Ảnh Niên bĩu môi: "Con muốn tự mình đi!"
"Con a!" Đứa nhỏ biểu tình kháng nghị liền biết nó không muốn mình bế nữa, Tào Thanh Thiển cũng không miễn cưỡng, thân thủ thả cô xuống: "Đến bệnh viện?"
"Dạ."
Một hàng ba người trở ra xe, Lộ Ảnh Niên nằm ngồi bên người Tào Thanh Thiển, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chồng sách vở bên cạnh nàng, cầm lấy một quyển lên lật tới lật lui, nghĩ đến còn hai năm tiểu học, sau đó ba năm sơ trung rồi lại bốn năm đại học, biểu tình tức khắc có chút rối rắm.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, lơ đãng xoay đầu nhìn về phía Tào Thanh Thiển, vừa hay chạm phải ánh mắt nàng lo lắng nhìn mình thì không khỏi sửng sốt, sau đó chớp hạ mi, trực tiếp hướng trong ngực nàng nhào tới.
Từ lúc phát hiện bản thân mang phần tình cảm bất thường đối với Thanh Thiển, đặc biệt là sau năm Đại học, cơ hồ mỗi ngày đều ở bên ngoài phóng túng bản thân, suốt đêm uống rượu ăn chơi trác táng, thân thể nhanh chóng tiều tuỵ hẳn đi.
Lúc ấy Tào Thanh Thiển không biết cứ nghĩ là do vết thương trên người cô để lại di chứng, cho nên mỗi khi Lộ Ảnh Niên sinh bệnh, Tào Thanh Thiển luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhớ đến.....!Lộ Ảnh Niên thoáng minh bạch nguyên do vì sao Thanh Thiển lại mẫn cảm như vậy, đem đầu chôn trước ngực nàng cọ hai cái, cảm thấy mỹ mãn thả lỏng thân mình: "Tiểu Di, con rất khoẻ mạnh."
"Khoẻ hay không, không phải chỉ con nói là có thể tính."
"Nga!" Biết nàng quan tâm mình, Lộ Ảnh Niên cũng không nói gì thêm, dù sao chỉ là kiểm tra tổng quát, không có gì phải bài xích.
--------------!! ---------------
Vài ngày sau, lúc Thanh Thiển cầm trên tay bản báo cáo kết quả xét nghiệm, cẩn trọng chuyên chú hồi lâu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu Di, con đã nói con rất khoẻ mạnh mà!" Lộ Ảnh Niên nhu thuận ngưng mắt nhìn biểu tình thận trọng hiện rõ trên gương mặt nàng, trong lòng dậy lên từng trận ngọt ngào, chờ đến khi Tào Thanh Thiển thả lỏng tâm tình thở ra liền lập tức hướng nàng nhếch miệng cười, có chút đắc ý giơ tay vỗ vỗ ngực.
Trắng mắt liếc nhìn nó, Tào Thanh Thiển vốn trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị nhưng vì bộ dáng đắc thắng của đứa nhỏ chung quy không khỏi bật cười: "Tiểu thí hài."
"Hắc hắc."
Mỗi ngày đều êm đềm trôi, thoáng chốc một tháng qua đi, Lộ Ảnh Niên cũng bước vào kỳ thi cuối kỳ, trên tay cầm lấy