"Niên Niên........" Người gần trong gang tấc nhưng sao lại bỗng nhiên trở nên lạ lẫm! Tào Thanh Thiển khổ sở gọi tên cô.
Giống như trước đây mỗi khi Lộ Ảnh Niên nhìn thấy nàng như vậy nhất định sẽ mềm lòng....!chỉ là cô lại thản nhiên câu lấy nụ cười nhạt: "Tiểu Di! Con tới đây không quấy rầy Dì công tác đó chứ?"
Thân mình run giật, nàng không cách nào chấp nhận việc mỗi khi chỉ có hai người các nàng Lộ Ảnh Niên lại gọi mình là Tiểu Di.
Tào Thanh Thiển cảm thấy như thể ngực bị ai đó dùng sức siết lấy khiến nàng không cách nào thở nổi đến mức muốn rơi lệ: "Niên.....!Vì cái gì....."
"Đói bụng quá." Lộ Ảnh Niên ngoắc đầu nhìn sang chỗ khác, giống như là bản thân cô lúc này không hề để ý gì đến nét mặt yếu nhược của nàng vậy.
Cô đứng dậy nhìn khắp xung quanh sau đó bước đến phòng bếp: "Tiểu Di! Tủ lạnh có gì ăn không?"
Tào Thanh Thiển cắn môi, phút chốc ngẩn người vì Lộ Ảnh Niên lúc này giống như nàng đã từng rất quen thuộc......!đến mức mọi việc diễn ra giữa hai người chỉ còn là một cơn ác mộng.
Tào Thanh Thiển nhanh chóng đuổi tới, nhìn cô lơ đãng mở tủ lạnh ra rồi thiểu não nhún vai đóng lại: "Cả sữa cũng không có! Tiểu Di vậy là không được rồi."
Bất giác Lộ Ảnh Niên nở nụ cười có cũng như không, con ngươi đen láy khiến người ta vô pháp nhìn ra được xúc cảm: "Hay là Tiểu Di mỗi ngày đều cùng người khác dùng bữa bên ngoài, cho nên không nhất thiết phải trữ sữa bò trong tủ lạnh?"
Bị câu nói này đả kích khiến ngực càng thêm u uất.
Tào Thanh Thiển muốn phát hoả nhưng lúc nhìn đến gương mặt quen thuộc đó thì không tài nào bộc phát ra được, nàng nhíu mày cắn môi nhích lên từng bước nặng nề tiến gần đến phía sau lưng Lộ Ảnh Niên, nhu tình vòng tay ôm lấy cô......!nghiêng đầu áp sát vào lưng Lộ Ảnh Niên không nói lời nào.
Hơi chút đờ ra nhưng nhanh chóng khôi phục, Lộ Ảnh Niên vẫn duy trì tư thế đặt tay lên cánh cửa tủ, rũ mi thoáng run rẩy sau đó là một tiếng cười khẽ, bất quá tiếng nói đã nhu hoà không ít: "Tiểu Di nhà chúng ta làm sao đây? Đến đây bị người khác khi dễ?"
"Niên Niên......" Ngữ điệu trầm thấp khiến người phá lệ đau lòng.
Tào Thanh Thiển đôi tay gắt gao hoành trụ thắt lưng Lộ Ảnh Niên, gương mặt càng kề sát hơn nhắm mắt lại....!một bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập: "Niên sinh khí sao?"
Đồng tử thu lại, Lộ Ảnh Niên không lập tức nói gì chỉ nhìn chăm chú sàn nhà một lát thì thở dài: "Dì không phải hỏi là chưa đến một năm tại sao con lại xuất hiện ở đây đi? Nếu là vậy thì con không làm khó Dì, vậy được rồi chứ? Con đối với Dì......!Luôn luôn nói được làm được!".
truyện tiên hiệp hay
Chỉ vài câu đã khiến nữ nhân vừa rồi còn uỷ khuất dùng sức rung giật vài cái.
Đôi tay càng lúc càng siết chặt, nước mắt bất giác theo khoé mắt trượt dài....!Khóc không thành tiếng.
Hiện tại đang giữa hè, thời tiết ởi L huyện so với E thị nóng hơn gấp bội, Lộ Ảnh Niên lúc đến đây cũng chỉ mặc chiếc áo thun mỏng tang đơn giản, thớ vải dệt không được tốt rất nhanh bị giọt nước ấm nóng thấm ướt.
Ai bảo cô không đau lòng, cô thực sự rất muốn xoay người lại ôm nàng, an ủi nàng nhưng vẫn cắn chặt răng, nhẫn tâm đẩy người sau lưng mình ra một khoảng ra khỏi phòng bếp đến phòng khách lấy vài mảnh khăn giấy đưa đến cho Tào Thanh Thiển: "Lau đi! Lát nữa còn ra ngoài dùng bữa, để mọi người nhìn thấy đôi mắt Dì sưng đỏ thì không tốt!"
Nếu đổi lại là lúc trước, Lộ Ảnh Niên nhất định không chỉ đơn giản đưa khăn giấy cho nàng.
Cô nhất định sẽ ôm chằm lấy nàng thỏ thẻ nói ra những lời âu yếm khiến người mặt đỏ tai hồng, dùng vô tận ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt, nhưng hôm nay........!Hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển không nhìn ra được bất luận sự thương tiếc xót xa gì từ cô.
Nàng một lần nữa cắn môi......!Lần đầu tiên người này ý chí sắt đá tới vậy, và cũng chính vì lần đầu tiên nên nàng không cách nào có thể tiếp thu.
Lộ Ảnh Niên nhìn nàng bất động cuối cùng cũng không nhịn được, âm thầm thở dài lấy đi mảnh khăn giấy trong tay nàng giúp nàng lau đi: "Nếu để mẹ nhìn thấy Dì như vậy, người nhất định sẽ mắng chết con."
Nghe cô nhắc tới tỷ tỷ, Tào Thanh Thiển tâm tình phút chốc hỗn loạn, nước mắt lập tức ngừng rơi, xúc cảm rối rắm đứng trân trước mắt Lộ Ảnh Niên.
Hai người sau đó không ai nói câu gì.
Sắc trời cũng rất nhanh chiều muộn, đến khi bụng Lộ Ảnh Niên kêu lên kháng nghị.
Mặc dù không biết Lộ Ảnh Niên hiện tại muốn thế nào nhưng nàng không cách nào bỏ được quan tâm: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Ân." Nhàn nhạt ứng phó một câu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia nhưng không nhìn ra được vệt hằng vừa rồi còn sót lại.
Lộ Ảnh Niên tay nhanh nhảu đút trong túi tiền bước đến cửa thay giày: "Đi thôi!"
Lúc dùng bữa, bầu không khí xung quanh các nàng vẫn duy trì quỷ dị, qua loa cho xong lại trở về nhà.
Mãi cho đến lúc ngủ hai người đều không ai nói lấy một câu.
Một thính hai thất đối với Tào Thanh Thiển vậy là đủ rồi, trừ phòng khách còn có một gian phòng ngủ cùng thư phòng.
Nàng chưa từng có ý định để ai đó qua đêm lại nhà mình mà chỉ có duy nhất một suy nghĩ ngày nào đó Lộ Ảnh Niên sẽ đến, nàng cũng không nghĩ tới muốn để cô ngủ một phòng khác vì dù sao nàng hiện tại chỉ đang thạm thời trốn tránh nhưng vẫn còn thân phận người yêu của Lộ Ảnh Niên.
Đương nhiên, nàng cũng chưa bao giờ ngờ tới Lộ Ảnh Niên sẽ xuất hiện đột xuất như vậy.
Cho nên lúc màn đêm buông xuống, nàng không biết làm thể nào an bày chỗ ngủ cho Lộ Ảnh Niên.
Ngay từ đầu bước vào căn nhà này cô đã rà soát mọi ngỏ ngách, cho nên biết rõ ngoại trừ phòng khách ra thì không còn chỗ để mình trụ tại.
Mặc dù lòng có bao nhiêu ước muốn cùng chung giường với Thanh Thiển, nhưng nhìn đến dáng vẻ do dự bất an ở nàng thì chỉ biết đứng dậy: "Con đến khách sạn đặt phòng, Dì ngủ sớm đi."
Tào Thanh Thiển cắn môi nghỉ ngợi không biết nên nói thế nào về việc nàng muốn nói với Lộ Ảnh Niên tối nay cứ ngủ cùng mình, vừa nghe cô nói vậy nàng thực không tài nào tin được ngoảnh mặt nhìn chằm chằm về phía