Sáng sớm! Tiếng chim hót thánh thót theo làn gió hoà đến bên ngoài cửa sổ cùng ánh mặt trời hé rạng lúc tờ mờ sáng......!Trog căn phòng....!xuân ý dạt dào.
"Từ bỏ.....!Ân....." Cánh tay trắng nõn từ trong ổ chăn vương ra niết lấy gối đầu đến nhăn nhúm, sau một lúc cánh tay khác lần mò tới níu trụ nàng, truyền đến hơi thở suyễn hắt cùng tiếng ngân vang kiều mị......!bỗng dưng phát lên một tiếng thét thất thanh, hết thảy đều quy về bình lặng.
Xốc lên góc chăn, Lộ Ảnh Niên ôm lấy cổ thân thể mềm nhuyễn vô lực trong lòng mình, thở ra một hơi sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng: "Sớm, Tiểu Di."
"Không được gọi ta Tiểu Di......" Ngữ khí khó nhọc miễn cưỡng mở mắt ra, đối với việc Lộ Ảnh Niên dùng phương cách này trực tiếp đánh thức nàng thực là không biết phải ngăn thế nào.
Tào Thanh Thiển tựa đầu vào vai cô, hận không thể cắn lấy cho hả giận.
"Con biết rồi! Là muốn con gọi Lão bà đại nhân đúng không." Giả vờ không nhìn ra được sự buồn bực trong mắt nàng, tay phải không chút hảo ý dần dà đi xuống, Lộ Ảnh Niên nham nhở cười hì hì hôn hôn gương mặt nàng: "Muốn một lần nữa nha."
"Không muốn!" Lập tức đè lại móng vuốt đang rục rịch bắt đầu hạnh kiểm xấu trên ngực mình, Tào Thanh Thiển cắn môi căm giận, rồi lại có chút khẩn trương: "Không thể tiếp tục, Niên chẳngg lẽ muốn ta mất mặt trước tỷ tỷ."
"Mẹ khẳng định đã đi từ sớm." Nói là sớm cũng không đúng, kim đồng hồ lúc này điểm chỉ chín giờ hơn, tuy nói là thứ bảy nhưng Tào Cẩn Du một người bận rộn như vậy đương nhiên không ở nhà, Lộ Văn cũng đã đến công ty.
Lộ Ảnh Niên cười tủm tỉm giống như tiểu cẩu oa vào ngực Tào Thanh Thiển: "Cho nên chúng ta còn cả khoảng thời gian đến khi mẹ tan tầm, đợi mẹ trở về cùng dùng bữa là được."
"Niên....." Tào Thanh Thiển thiệt không biết phải nói gì, nàng trừng mắt liếc cô tính toán muốn ngồi dậy bước xuống giường, Lộ Ảnh Niên lập tức cũng theo nàng ngồi dậy níu nàng lại ôm lấy thắt lưng nàng từ phía sau: "Muốn ngồi làm?"
"Lộ Ảnh Niên!" Không chút khách khí véo vào cánh tay cô, Tào Thanh Thiển không giận phản cười, đôi mắt híp lại lộ rõ ý vị cảnh cáo: "Niên đang hy vọng tối nay ta ngủ cùng tỷ tỷ, phải không?"
Nét mặt cứng đờ ra như không hề cảm thấy đau tích gì, ngược lại bị câu nói này của Tào Thanh Thiển doạ sợ, Lộ Ảnh Niên thực mau chóng triển khai nét mặt ngây thơ vô tội, đôi mắt nhướng lên khoanh lại hai đầu gối, tay rút vào trong chống xuống giường: "Con thực ngoan."
"Hừm." Đanh mắt cảnh cáo thêm một lận, Tào Thanh Thiển hoàn toàn làm lơ bộ dáng ngây thơ vô số tội kia, không thèm để ý đến cô nữa, nàng liêu phiêu mái tóc dài bước chân trần xuống giường, thân mình trơn nhẵn đi đến tủ quần áo lấy ra bộ y phục sau đó ưu nhã từng bước tiến vào phòng tắm.
Ánh mắt thất thần lăng nhìn chằm chằm thân mình hoàn mỹ trắng nõn ở trước mặt mình cứ đi qua đi lại, cuối cùng bóng dáng nàng khuất sau cánh cửa phòng tắm mới chịu thôi.
Lộ Ảnh Niên đứng dậy giơ tay sờ lấy chóp mũi, cảm giác gương mặt sung huyết....!rất nóng, cô lắc đầu thực mạnh muốn bản thân phải thanh tỉnh, áp xuống dục vọng phá cửa phòng tắm làm chút vận động gì đó....!Lộ Ảnh Niên nhặt lấy áo thun cùng quần short mà tối qua trong lúc tình cảm mãnh liệt bị cô quăng tứ tung qua loa mặc lên người sau đó cào tóc cho thẳng thớm.
Cô cũng lấy cho mình một quần áo nhưng là không có tiến vào bên trong mà trực tiếp chạy ra khỏi phòng đến phòng của Mộc Vũ tắm rửa.
Mỗi khi thân mật....!Tào Thanh Thiển luôn nhất quán dung túng mọi hành vị quá phận của cô, nhưng là những lúc nàng răng dạy như vậy thì hiển nhiên Lộ Ảnh Niên không dám làm ra bất cứ hành động thiếu suy nghĩ gì nếu không Thanh Thiển nhất định tối nay sẽ trụ lại phòng của mẫu thân, Lộ Ảnh Niên không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng không nghĩ thì thôi, nghĩ đến thì lại nhớ tới một màn kinh diễm vừa rồi, bộ dáng nữ nhân lúc tắm rửa lực sát thương so với khi nãy chỉ có hơn chứ không kém.
Khó có được một buổi cuối tuần.
Mộc Vũ đương nhiên tìm đến Tiếu Tĩnh Vi, căn phòng cô hiện tại không có ai nên Lộ Ảnh Niên rất nhanh chóng lọt vào được phòng tắm rửa thay quần áo, sau khi xong chuyện nhưng là không lập tức trở về phòng mà ở trong phòng Mộc Vũ ngây ngốc, thẳng đến khi xác định Tào Thanh Thiển lúc này đang ngồi trước gương hong tóc mới đứng dậy về phòng.
Hai người sau khi chuẩn bị xong hết thảy cùng nhau bước xuống lầu, Lộ gia lại nghênh đón một vị khách mà khiến Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển không hề nghĩ tới.
"Hinh tỷ?" Ngạc nhiên nhìn Lương Di bước ra mở cửa cùng người bên ngoài bước vào trong, Lộ Ảnh Niên có chút kinh ngạc kêu ra tiếng: "Sao chị lại đến đây?"
"Sao? Không chào đón chị?" Cười đáp trả Lộ Ảnh Niên rồi quay sang Tào Thanh Thiển bộ dáng mỉm cười nhàn nhạt đứng bên cạnh cô, Tào Hinh cũng không cảm thấy gì kỳ quái, nơi đáy mắt vẫn còn đó sự kính trọng: "Tiểu Cô."
"Nào có không chào đón, chỉ là cảm thấy hơi lạ thôi." Theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang Tào Thanh Thiển, gương mặt nàng bất biến cảm xúc mới thoáng yên lòng, tay như cũ nắm lấy tay nàng: "Mặc dù biết tỷ chấp nhận mối quan hệ giữa em cùng Thanh Thiển, nhưng nhìn thấy chị đến đây ắt hẳn phía cậu có chuyện gì sao?"
Lúc nói câu này, Kỳ thực Lộ Ảnh Niên hơi gợi lại một chút chuyện, đặc biệt là Tào Hành Kiện, cô sợ Tào Thanh Thiển bị cái tên này làm ảnh hưởng, nhưng ngoài dự kiến, chưa đợi Tào Hinh nói gì Tào Thanh Thiển đã mở miệng nhu giọng: "Cho dù Anh cả không đến nhưng có lẽ nhờ Hinh Nhi đến truyền đạt điều gì?"
Lộ Ảnh Niên thần sắc lần nữa biến đổi, hơi nghiêng đầu sang nhưng nàng lại giống như đoán được mình sẽ nhìn đến nàng cho nên nàng cũng ngưng mắt nhìn cô.
Tâm tình không khỏi rung động.
Sau cái chuyện xảy ra lúc tết âm