Trong đêm tối, Tào Thanh Thiển không thể nào nhìn rõ được gì.
Thân thể vô lực nằm gục trên mặt đất nhưng vẫn có thể cảm nhận được người đang đè nặng trên cơ thể mình.....!
Đầu óc mê mang dần thanh tỉnh, Tào Thanh Thiển cố cử động thân thể nhưng chỉ nghe được tiếng hít không khí thực mạnh, sự thanh tĩnh khiến âm thanh thế nhưng dị thường rõ rệt.
"Niên Niên....." Yết hầu khô khốc nhượng nàng gần như đau rát, Tào Thanh Thiển vương tay cố chạm đến thân ảnh mà mình không tài nào xác định, nhưng mà chỉ lưng chừng giữa khoảng không rồi không chút sức lực rơi xuống.
"Thanh Thiển......" Lộ Ảnh Niên nghe thấy giọng nói của nàng vừa ôn nhu vừa bình tĩnh không hề có chút gì giận dỗi lúc như ban sáng nữa thì càng khiến cô khó chịu lại khổ sở: "Đừng cử động, con ở đây."
"Niên.....!Niên Niên?" Chỉ là một ngày không gặp, buổi sáng bị cô chọc cho sinh khí mới giận dỗi bỏ đi, nhưng giờ lại nghe thấy giọng nói trầm ấm đó, Tào Thanh Thiển giống như có xúc cảm được bừng tỉnh trong cơn mộng mị, nàng đột nhiên hoảng hốt đến khiếp hãi.
"Chỉ tạm thời bị vướng lại, không có gì." Lộ Ảnh Niên giọng nói vẫn bình thản như vậy, nhưng cô như vậy lại giống như mỗi khi bản thân nàng gặp nguy hiểm, người này cứ trấn tĩnh mà ở bênh cạnh nàng, cho dù không nói lời nào như đôi mắt thanh triệt cất dấu vô tận ôn nhu khiến nàng cực kỳ an tâm, như nói cho nàng biết rằng cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô cũng sẽ tìm ra được cách giải quyết thôi.
"Tuy là không ổn......." Nơi đây bị một màu đen bao trùm, Lộ Ảnh Niên tựa hồ cười khẽ một tiếng, giống như tự giễu: "Đã lâu rồi không trãi qua tình cảnh như vầy ha."
"Niên Niên, chúng ta......." Sau lưng dần có cảm giác, bị cấn bởi những mảnh đá vụng phát đau lên, Tào Thanh Thiển mới lại một khắc trước khi hôn mê khối đá đổ sập xuống, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng chạy tới che chắn cho nàng, rồi thì sau đó xảy ra những chuyện gì nàng hoàn toàn không chút ấn tượng.
"Bọn
họ nhất định sẽ tìm ra chúng ta mau thôi." Trên môi vẫn giương hằng ý cười, Lộ Ảnh Niên thanh âm từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng che chở nữ nhân nằm ngửa ra trên mặt đất: "Ân."
"Lâu rồi chúng ta không có như vậy mà lẳng lặng nói chuyện nhỉ." Khách sạn giờ chỉ còn giống như một đống phế tích, hai người ẩn trong đó mà chờ đợi cứu hộ, không hiểu sau Lộ Ảnh Niên bây giờ lại nói nhiều đến thế, thật giống như đây là lần cuối cùng cô được nói: "Chúng ta trò chuyện có được không."
"Ân." Khẽ đáp lời, Tào Thanh Thiển trước sau vẫn mềm mại như vậy: "Niên muốn nói gì?"
"Thanh Thiển.......!Buổi sáng nói với Dì những lời đó, thực xin lỗi."
Nhắc đến chuyện đó, Tào Thanh Thiển cơ hồ theo bản năng gợi lại, chỉ là vì ngữ khí xin lỗi của Lộ Ảnh Niên mà đau lòng.
"Khách sạn XX, phòng 503 đúng không." Giọng nói nhu hoà nhưng nàng đã không còn chút sức lực, muốn ôm Lộ Ảnh Niên cũng không cách nào thực hiện được, Tào Thanh Thiển chỉ biết dùng lời lẽ trấn an cô: "Tối qua ta vẫn luôn ở bên cạnh bồi Niên."
"Sao....!cái gì?" Lộ Ảnh Niên rốt cuộc cũng có chút biến hoá.
"Kỳ thực người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, ta không nên xem nhẹ cảm thụ của Niên." Xung quanh vô cùng an tĩnh, Tào Thanh Thiển từng câu từng chữ nói ra như rõ ràng xâm nhập vào nhĩ tai Lộ Ảnh Niên khiến người nghe dần kích động: "Niên Niên.
Người ta thích, trước nay chỉ có một mình Niên."
"Xin lỗi vì để Niên hiểu lầm ta cùng.....!Ngôn Lặc Ninh.
Nhưng là trước kia cô ấy không phải như vậy, ta từng có khoảng thời gian ở cùng với cô ấy nhưng lúc đó cô ấy chưa hề thổ lộ.
Ta vẫn cho rằng cô ấy xem ta như một người bạn thực sự." Nhới lại kiếp trước, Tào Thanh Thiển vẫn là một trận hoảng hốt, câu nói thốt ra không nhanh không chậm: "Cho nên một đời này, mười tám tuổi năm ấy rời khỏi bệnh viện, trở lại năm học cao trung gặp lại Lặc Ninh, ta rất vui........!Thiếu chút nữa ta đã vĩnh viễn mất đi Niên, mất đi người bạn tốt nhất của mình.....!không nghĩ tới..."
"Không nghĩ tới Ngôn Lặc Ninh lại thích Dì?" Ho khẽ một tiếng, Lộ Ảnh Niên thoải mái tươi cười: "Thanh Thiển.
Dì thực ngốc, trước kia vì cái gì con lại hiểu lầm, không phải là vì biết cô ta thích Dì sao, chỉ cần nhìn ánh mắt đó thì biết rồi."
Tào Thanh Thiển không lập tức trả lời cô, trong đầu thoáng chốc hiện lên đoạn ký ức mấy mươi năm về trước, thật lâu sau đó thì phát ra một tiếng thở dài: "Có lẽ đúng là vậy."
"Chính vì biết rõ điều đó cho nên con mới hỏi Dì có phải hay không thích cô ta.......!nhưng Dì không phủ nhận nên con tuyệt vọng lắm." Lộ Ảnh Niên không rõ lúc này cô nên vui hay nên buồn mà giọng nói đã có phần ướt át: "Dì nên nói cho con biết mới đúng.....!chúng ta.....!vì sao phải hiểu lầm lâu như vậy, vì sau lại phải bỏ qua khoảng thời gian lâu đến thế?"
Thanh âm nghẹn ngào phá vỡ bầu không khí, tiếp theo đó là từng giọt nước ấm nóng rơi phủ trên mặt Tào Thanh Thiển, tim nàng một hồi rung động, giơ tay muốn chạm vào cô nhưng Lộ Ảnh Niên đã kịp bắt được: "Đừng nhúc nhích, nghe lời."
"Niên Niên......" Khó hiểu gọi tên cô, cảm nhận những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trán mình, lời muốn nói ra lại thu trở về: "Được, nghe lời Niên, Niên Niên cũng phải ngoan, không khóc có được không?"
"Ân." Lộ Ảnh Niên đáp ứng liền tiếp tục nói: "Vừa rồi lúc Dì bất tỉnh, con chợt suy nghĩ chúng ta yêu nhau như vậy, nhưng thứ quan trọng nhất chúng ta lại đều bỏ qua......"
Dừng một chút thút thít cái mũi, Tào Thanh Thiển cảm nhận nước mắt dừng lại nơi gò má nàng.
"Niên Niên, đừng khóc....." Trước nay đều không chịu được Lộ Ảnh Niên khóc, chỉ cần cô vừa rơi một giọt nước mắt thôi là nàng liền lập tức kéo cô vào lòng nhẹ hống, Tào Thanh Thiển có chút vội vả: "Chúng ta.......!chúng ta về sau sửa lại là được mà."
"Ngoan, nghe con nói xong đã." Cố sức nuốt một ngụm nước bọt, Lộ Ảnh Niên tiếp tục nói: "Con luôn có tính sở hữu rất cao, sợi ai đó xúc phạm Dì, vô luận đó là gì, con đều muốn đứng ra cho dù có nhận phần khổ sở về mình.
Một lần lại một lần con cứ bất an hoảng loạn, luôn đè nén trong lòng lựa chọn không nói cho Dì biết.
Thẳng đến hôm nay lúc Dì nói ra những lời đó......!Trong một mối quan hệ quan trọng nhất không phải là tin tưởng lẫn