Người chủ trì: Các ngươi cư nhiên ghét bỏ ta, ghét bỏ ta!!!! Ta không àm không hỏi nữa ô ô ô.....!Muốn hỏi máy móc thì máy móc.
Hừ!
Xin hỏi vị nào là công vị nào là thụ?
Lộ Ảnh Niên: Công.
Tào Thanh Thiển:........!Chịu.
Vì cái gì lại quyết định như vậy đâu?
Lộ Ảnh Niên: Đầu tiên thân thể tôi khỏe, tiếp đó chính là kỹ thuật.
Nữa là tôi thích nhìn xem dáng vẻ của nàng vì tôi mà mê loạn, cuối cùng..........!Là bởi vì chúng tôi yêu nhau!
Tào Thanh Thiển (Hít sâu): Cuộc thăm hỏi này đến khi nào mới kết thúc?
Người chủ trì khép miệng làm thủ pháp dán lại yên lặng cho qua.
Tào Thanh Thiển:............!
Nói như vậy, trước đó Tiểu Di có nhắc tới buổi tối lúc sinh nhật mười bảy tuổi của Ảnh Niên tiểu thư...!sinh ra ảo tưởng sao? Nói vậy thì trong khoảnh khắc đó cô là công hay vẫn chịu?
Tào Thanh Thiển:.............!
Lộ Ảnh Niên (Tò mò): Con cũng muốn biết.
Tào Thanh Thiển (Cắn môi, không dám tiếp xúc tầm mắt cô): Có........!Chịu.
Lộ Ảnh Niên (Ánh mắt nóng rực, tiếng nói vô thức khàn đi): Thanh Thiển! Con sau khi trọng sinh năm mười bảy hoàn toàn có thể thoả mãn Dì, Dì nên nói sớm cho con một chút chứ.
Tào Thanh Thiển (Đỏ bừng): Loại chuyện như vậy......!
Tiểu Di có bao giờ nghĩ tới muốn phản công không?
Tào Thanh Thiển (Liếc ngó Người chủ trì, vẻ mặt thực thản nhiên): Mấy hôm trước đã phản được rồi.
Người chủ trì: Di!!!! (Che miệng không thể tin được)
Lộ Ảnh Niên: Có gì kinh ngạc chứ, Tào Thanh Thiển muốn tôi liền cho (Đắc ý) Tác giả không viết không có nghĩa là tôi không cho Thanh Thiển ah, kha kha kha........!
Lần đầu là ở đâu?
Lộ Ảnh Niên: Hoa điền.
Tào Thanh Thiển: Ân.
Cảm giác ngay lúc đó là?
Lộ Ảnh Niên (Sờ cằm có chút dư vị): Kích động, hưng phấn, vui vẻ, muốn làm được tốt nhất.
Tào Thanh Thiển (Cắn môi trầm mặc vài giây): Ngượng ngùng.
Lúc ấy dáng vẻ của đối phương thế nào?
Lộ Ảnh Niên (Chớp mắt): Thực mi a! Tôi hận không thể hoà cùng với nàng.
Tào Thanh Thiển (Bởi vì câu nói của Lộ Ảnh Niên mà đỏ mặt): Thực trầm mê.
Câu nói đầu tiên vào buổi sáng hôm sau là?
Lộ Ảnh Niên (Không phải tự hỏi): Sớm! Thanh Thiển.
Tào Thanh Thiển (Không chút do dự): Đi lên?
Người chủ trì: Ngô ngô ngô ngô.....!(Cư nhiên mới sáng sớm đã.....?)
Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển:........!(Làm lơ)
Mỗi cuối tuần mới cùng nhau? Hay mỗi ngày?
Lộ Ảnh Niên: Một ngày đại khái hai lần đi, cuối tuần sẽ nhiều hơn một chút, cụ thế thì để phân tích sau đi.
Tào Thanh Thiển (Lần nữa hít sâu): Đến tột cùng thì bao giờ mới chịu kết thúc vần đề này?
Lộ Ảnh Niên (Cười tủm tỉm): Thanh Thiển! Dì là vội cùng con về nhà sau.....!
Tào Thanh Thiển (Trắng mắt liếc nhìn): Không được nói bậy!
Lộ Ảnh Niên (Tự giác ngậm miệng lại): Nga.
Con số lý tưởng nhất là bao nhiêu?
Lộ Ảnh Niên: Kỳ thực như bây giờ cũng tốt, quá nhiều thân thể nàng cũng sẽ không chịu nổi, đương nhiên là nếu nàng muốn nhiều một chút tôi vẫn có thể thoả mãn nàng.
Tào Thanh Thiển (Đỏ mặt muốn nói lại thôi, một lúc sau thì thở dài): Hiện tại đã thực lý tưởng.
Nơi nào là chỗ lý tưởng nhất?
Lộ Ảnh Niên (Mi mắt con con): Hẳn là phải kích thích một chút, giống như trong phòng bệnh lần đó, tuy tay của tôi bất động, nhưng nàng thực rất......!
Tào Thanh Thiển (Xấu hổ): Niên Niên!
Lộ Ảnh Niên (Vò đầu): Con nói thật mà.
Tào Thanh Thiển: Niên......!
Lộ Ảnh Niên: Hắc hắc, mỗi lần nhìn thấy Dì khẩn trương vì con mà mê loạn, con rất hưng phấn nha.
Tào Thanh Thiển: Không được nói hưu nói vượn.
Lộ Ảnh Niên: Được rồi được rồi!
Người chủ trì: Tiểu Di còn chưa trả lời vấn đề!
Tào Thanh Thiển: Chỉ cần là Niên Niên, nơi nào cũng thực lý tưởng.
Lộ Ảnh Niên (Tràn đầy ngọt ngào): Con sẽ tiếp tục cố gắng!
Tào Thanh Thiển:............!
Đâu là nơi mẫn cảm nhất của đối phương?
Lộ Ảnh Niên: Cổ
Tào Thanh Thiển: Lỗ tai
Bình thường thì sẽ diễn ra ở nơi nào?
Lộ Ảnh Niên: Cũng phải xem tình cảnh, đôi khi kích động một chút thì.....!hắc hắc.....!
Tào Thanh Thiển: Trên giường.
Lộ Ảnh Niên: Ếy~ Nhưng con cảm thấy số lần trong phòng khách nhiều hơn mà.
Tào Thanh Thiển (Giận): Lộ Ảnh Niên!
Lộ Ảnh Niên (Giơ tay đầu hàng): Con sai rồi.
Thích nhất là ở địa phương nào?
Lộ Ảnh Niên: Ngô.....!Để tôi ngẫm lại.
(Nhíu mày, bẻ ngón tay đếm đếm lựa lựa)
Tào Thanh Thiển: Trên giường.
Lộ Ảnh Niên (Kinh hãi): Huh? Nơi khác không thích sao? (Uỷ khuất) Vậy làm sao bây giờ, con thích ở phòng bếp.
Tào Thanh Thiển (Sắc mặt chuyển xanh):.......!
Lộ Ảnh Niên (Đáng thương): Được được! Về sau ở trên giường là được mà.
Tào Thanh Thiển (có chút không đành lòng): Ta chưa nói không thích.
Lộ Ảnh Niên (Đôi mắt sáng toả): Địa phương khác cũng có thể?
Tào Thanh Thiển (Thở dài): Ân.
Lộ Ảnh Niên: Oh yeah!
Ở trước mặt đối phương sẽ cảm thấy ngượng ngùng? Hay là sau đó?
Lộ Ảnh Niên: Sẽ không nha, mỗi lần đều thực vui vẻ cùng hưng phấn?
Tào Thanh Thiển: Có chút.
Cô cảm thấy bản thân thực am hiểu sao?
Lộ Ảnh Niên (Vò đầu): Tiểu Di nói phải biết khiêm tốn.
Người chủ trì (Nhịn không được): Phốc.
Tào Thanh Thiển:........!
Lộ Ảnh Niên (Cố tình lấy lòng nàng): Con thực ngoan.
Tào Thanh Thiển (Không nề hà): Vậy còn được.
2 vị cảm thấy đối phương thực am hiểu sao?
Lộ Ảnh Niên (Nghiêm túc): Nếu Tào Thanh Thiển ở dưới thì mỗi phần phản ứng đều khiến tôi kích động, cho nên hẳn là am hiểu đi.
Nhưng lúc ở trên.....!ưhm, nàng chưa có kinh nghiệm nhiều, không bắt buộc nàng a.
Tào Thanh Thiển (Sắc mặt lạnh lùng): Ý của Niên là trước đó ta làm không được tốt?
Lộ Ảnh Niên (chớp chớp mắt): Không......!
Tào Thanh Thiển (giương lên mày liễu): Đêm nay Niên dạy ta.
Lộ Ảnh Niên (Trừng lớn mắt): A?
Tào Thanh Thiển: Hừ!
Thích nhất là loại tư thế gì?
Lộ Ảnh Niên (ho khan): Cái này.....!
Tào Thanh Thiển (Lạnh nhạt như cũ, nhưng vành tai đã có chút đỏ): Không có.
Lộ Ảnh Niên: Con....!Con có thể nói tư thế con thích không?
Tào Thanh Thiển (nhìn cô chăm chú một lúc, nhẹ gật đầu đối diện với người chủ trì)
Lộ Ảnh Niên (Thật cẩn thận lén lút nhìn nàng): Thích.....!Thích Thanh Thiển quỳ nằm úp sấp, có phải có chút biến thái không?
Tào Thanh Thiển (cắn răng): Quỳ ~ úp sấp?
Lộ Ảnh Niên (Giữa chặt tay nữ nhân đang thẹn quá hoá giận): Thanh Thiển ~~~!
Tào Thanh Thiển:......!Được rồi!
Đúng rồi, phòng bệnh lần đó, tiếp theo mấy ngày Ảnh Niên lại tiếp tục đem Tiểu Di cởi cởi?
Lộ Ảnh Niên: Phốc!
Tào Thanh Thiển (Đứng dậy, mặt không cảm xúc): Chúng ta về thôi.
Người chủ trì ( nhanh chóng dán miệng, khóc lóc thảm thiết): Tiểu di, cô không thể đi.
Tào Thanh Thiển ( nhíu mày, lạnh băng): Tôi không phải tiểu di của anh.
Người chủ trì ( tiếp tục khóc lóc thảm thiết): Tiểu Di của Ảnh Niên, đừng đi.
Tào Thanh Thiển:......!
Lộ Ảnh Niên ( lắc lắc tay Tào Thanh Thiển): Thanh Thiển, thật nhiều người nhìn đó.
Tào Thanh Thiển ( hít sâu, ngồi trở lại nhấp môi): Ân.
Người chủ trì ( nước mắt lưng tròng): Cho nên, sau đó có lại cởi hay không?
Lộ Ảnh Niên ( nắm tay Tào Thanh Thiển, cười tủm tỉm): Buổi tối đã không có, bất quá ngày hôm sau buổi tối thứ ba buổi tối thứ tư buổi tối