"Chúng, phương, diêu, lạc, độc, huyên, viên, chiếm, tẫn, phong, tình, hướng, tiểu, nghiên......"
Tào Thanh Thiển thời điểm tan tầm về đến nhà vừa mở cửa ra liền nghe thấy giọng nói non nớt của con gái đang xướng thơ, phát âm không phải thực chuẩn.
"Không đúng! Là chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình hướng tiểu viên.
Cùng ta đọc lại một lần." Phòng khách, Lộ Ảnh Niên đang ngồi trên sô pha, Tào Bối ngồi trên đùi cô hai người mặt đối mặt, không khí có vẻ rất nghiêm túc.
"Chúng....!Phương....!Diêu....!Lạc...." Cái đầu nhỏ vừa ngâm vừa xoay chợt nghe tiếng bước chân, tiểu Tào Bối quay đầu nhìn thấy Tào Thanh Thiển.
Nó lập tức nhảy xuống xoắn xuýt chạy về phía nàng, vừa chạy vừa luôn miệng hô hô: "Mami mami ma mi....."
"Bối Nhi ngoan!" Chưa kịp thay giày đã bế thốc nữ nhi, Tào Thanh Thiển giọng nói nhu hoà, trên mặt cũng toàn là vui vẻ: "Hôm nay con ở nhà đã làm những gì?"
Gương mặt nhỏ đô đô với ánh mắt sáng lấp lánh trông cực kỳ đáng yêu, Tiểu Tào Bối cười híp mắt, ôm cổ mami nộn nộn ngân giọng: "Niên Niên dạy Bối Nhi......!đối thơ."
Hôm nay Lộ Ảnh Niên có ngày phép nên không đi làm, còn Tào Thanh Thiển vẫn như cũ lúc nào cũng bận rộn, cũng may không tăng ca, cho nên vừa đến giờ tan tầm nàng lập tức trở về nhà.
Muốn dành cho hai người quan trọng nhất đời nàng một buổi tối thật êm đẹp.
"Phải không? Bối Nhi học xong chưa?" Dứt lời, tầm mắt chợt đặt lên người nữ nhân đang cắm hai tay vào túi quần ngây ngô cười với mình, Tào Thanh Thiển trách cô bằng cái liếc mắt.
Nữ nhi chỉ mới ba tuổi rưỡi, chỉ cần chỉ chút: Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phũ sương là được rồi, ngâm mấy câu khó như vậy để làm gì?
Rõ ý tứ trong mắt nàng, Lộ Ảnh Niên nhún nhún vai không hề để tâm.
Cô đương nhiên biết nữ nhi còn nhỏ, nhưng việc dạy câu đầu bài thơ này là vì nó có ý nghĩa rất đặc biệt, chỉ là không muốn sớm nói hàm nghĩa ẩn dấu trong câu đó mà thôi......!hơn nữa, Bối Nhi nhà cô thật thông minh, mấy câu sau chỉ vài lần là thuộc rồi, chỉ còn có câu đầu tiên này thôi.
Mới ba tuổi thì chữ Viên với chữ Nghiên không phân rõ cũng có thể lý giải.
"Ân....." Oai oai cái đầu nhỏ, vẻ mặt có chút khó xử, Tiểu Tào Bối chần chừ do dự một lúc liền quay đầu nhìn về phía Lộ Ảnh Niên.
Đang cười ngây ngốc đột nhiên bị nữ nhĩ nhìn đến, Lộ Ảnh Niên lập tức thu liễm vẻ mặt không chút cảm xúc, nhấp môi trông rất nghiêm khắc.
Tiểu Tào Bối lại vặn người trở về ôm mami, đô miệng: "Bối nhi ngốc, vẫn chưa học xong."
Nàng lại liếc nhìn Lộ Ảnh Niên, thiệt hết nói với bộ dáng muốn làm người mẹ nghiêm mẫu.
Tào Thanh Thiển ôm nữ nhi ngồi xuống sô pha, giọng nói mềm nhẹ: "Không sao nha! Bối Nhi học được như vậy là thông minh lắm, từ từ rồi sẽ được mà?"
"Ân!" Nghe mẹ mình nói như vậy, Tiểu Tào Bối vừa rồi còn uỷ khuất lẫn buồn bực lập tức biến mất, dùng sức gật cái đầu nhỏ, ngay sau đó như nhớ tới điều gì nhếch môi lộ ra hàm răng trắng sữa, nói hết sức lưu loát: "Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn, Bối Nhi đối như vậy."
Hơi chút sửng sốt, vốn tưởng rằng câu đầu chưa học xong thì mấy câu sau cũng sẽ không ngâm được, không ngờ lại ngâm lưu loát tới vậy, Tào Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn lộ ảnh năm liếc mắt một cái, thấy cô đối chính mình cười đến sáng lạn, trong lòng nhất nhu, trên mặt lại vẫn là có vẻ có chút tức giận, lại trắng mắt trừng cô một chút, lúc này mới cúi đầu, sờ sờ nữ nhi đầu, "Ân, Bối thật giỏi."
"Niên Niên nói câu này ý là mami thật xinh đẹp." Ngưỡng đầu nãi khí nói, Tiểu Tào Bối gắt gao níu trụ quần áo nàng: "Niên Niên còn nói, mami là mami trên thế giới xinh đẹp nhất."
Bất chợt đỏ mặt, Tào Phó thị trưởng hiếm khi bộc lộ bộ dáng thiếu nữ đáng yêu có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Quan sát thần thái trên gương mặt Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên khoé môi nhướng nhướng đứng dậy lại ngồi sát bên cạnh nàng, một tay ôm nàng một tay vương tới véo véo cái mũi đáng yêu của Bối Nhi: "Những gì ta nói con nhớ thật rõ a!"
Cái mũi nhỏ nhắn bị véo, Tiểu Tào Bối không cảm thấy đau tích mà chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên tựa hồ cười cười cũng liền híp: "Niên Niên nói đều đúng nha!"
Sớm biết Lộ Ảnh Niên thường xuyên trước mặt nữ nhi tỏ vẻ nghiêm túc nhưng mối quan hệ giữa hai người vô cùng hoàn hảo, Tào Thanh Thiển cố tình đanh mặt có chút mất mát hỏi: "Niên Niên nói đều đúng, vậy mẹ nói thì thế nào?"
"Mami cũng vậy luôn!" Cơ hồ không hề do dự đáp, tiểu Tào Bối tuy mới ba tuổi nhưng thực sự rất thông minh, đương nhiên biết phải trả lời những câu hỏi này thế nào.
"Quỷ linh tinh." Không nhịn được bật cười, Tào Thanh Thiển sờ sờ đầu nữ nhi, tiếp theo nhìn về phía Lộ Ảnh Niên, giọng nói mềm mỏng pha chút lười nhác: "Cùng Niên khi còn nhỏ giống nhau như đúc."
"Hắc....." Ôm chặt nàng vào lòng, Lộ Ảnh Niên ở trên vai cọ nhẹ hai cái: "Bối Nhi là nữ nhi của con, đương nhiên phải giống rồi."
"Niên đó!" Thả lỏng thân mình tựa vào trong ngực Lộ Ảnh Niên.
Chính nàng lại ôm nữ nhi.
Tào Thanh Thiển gương mặt tràn đầy hạnh phúc, nàng nhắm mắt lại hưởng thụ giây phút này: "Thật tốt."
Cúi đầu tránh đi tầm mắt của nữ nhi hôn hôn lên gương mặt nàng, môi dừng lại ở bên tai liên tục cọ động, Lộ Ảnh Niên cười cười cảm nhận sự ấm áp không nói thêm gì.
Nghiêng đầu tò mò nhìn Lộ Ảnh Niên cười