"Niên Niên....!"
Trên chiếc giường lớn mềm mại, nữ nhân mặc kiện váy ngủ mỏng manh nhẹ giọng nỉ non, thân hình uyển chuyển bất an, không ngừng vặn vẹo, mái tóc đen dài rối tung trên gối đầu, mị nhãn mê ly.
Áp nàng dưới thân, hài tử ngẩn đầu ngưng mắt nhìn nàng vài giây, dục hoả trong phảng phất như muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ, căn phòng ám muội kiều diễm tăng thêm vài phần nóng rực.
"Niên Niên....!" Môi mỏng khẽ mở, thanh âm có chút khàn giọng bật thốt, mở to mắt nhìn đứa nhỏ vùi đầu trên ngực mình, thậm chí còn ngậm lấy điểm đào hồng dưới lớp váy áo không biết từ lúc nào đã bị kéo cao, nữ nhân đáy mắt toàn là hoảng loạn rồi lại bị dục vọng bao trùm, đôi tay vô thức ôm lấy đứa nhỏ trên người mình, khẽ giọng khinh ngâm.
"Tiểu Di ~~ " Xưng hô vô cùng non nớt quen thuộc thốt ra, nhưng động tác không có ý đình chỉ, ngược lại càng lúc càng quá phận.
"Niên Niên....!"
"Tiểu Di....!"
⚡
Lộ Ảnh Niên bởi vì nữ nhân trong lòng không ngừng cọ ngoạy chọc tỉnh, cảm nhận rõ ràng thân thể nàng cơ hồ ấm nóng bất thường.
Với tay mở đèn ngủ, cô có chút lo lắng đặt tay áp vào trán nàng rồi sau đó thử với mình, nhiệt độ bình thường.
Khó hiểu gãi gãi đầu.
Sắc trời còn chưa sáng, phía xa ẩn ẩn vang lên tiếng quân lính đang tập luyện, Lộ Ảnh Niên nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, thuận tay tắt đi chuông báo, tay còn lại đột nhiên bị người nắm lấy....!
"Niên Niên....!" Hơi thở run rẩy hàm chứa sự nhu nhược từ trong miệng nữ nhân vẫn chìm sâu vào giấc mộng truyền đến.
Lộ Ảnh Niên đáy lòng nhu thành một mảnh, nắm chặt lấy tay nàng: "Con ở đây."
Không biết Tào Thanh Thiển nằm mơ thấy gì, vài sợi tóc xoã tung bết dính trên vầng trán thấm đẫm mồ hôi.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt lại tăng thêm vài phần vũ mị.
Lộ Ảnh Niên ngắm nhìn có chút si ngốc, không một chút tà niệm vén lọn tóc nàng ra phía sau, một cái hôn dừng trên trán nàng cực kỳ mềm nhẹ.
"Niên Niên....!" Dường như có cảm giác, Tào Thanh Thiển trong mộng không ngừng gọi tên Lộ Ảnh Niên.
Cô cười cười tiếp tục hôn xuống, từ trước trán dần dọc theo sống mũi sau đó lần xuống bên dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại ngay đôi môi hồng nhuận kiều diễm ướt át, tim đập càng lúc càng thâm trầm.
Đôi môi này.....!Từ hai năm trước đã bắt đầu câu dẫn cô, nhưng chưa một lần cô bắt được.
Không phải không có cơ hội, chỉ vì sợ sẽ quấy nhiễu đến người con gái vô cùng quan trọng đối với mình.....!
Ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn hai phiến môi mềm nhuyễn, Lộ Ảnh Niên híp hạ mi, chậm rãi phủ xuống, từng chút từng chút tới gần.....!khẽ thiếp thượng lên môi Tào Thanh Thiển.
Thời gian giống như lắng đọng, hô hấp đình chỉ, cảm giác hồi hợp không rõ rốt cuộc có nên dừng lại hay vẫn tiếp tục.
Lẫn lộn đang xen rất dễ khiến người ta choáng váng, Lộ Ảnh Niên liền như vậy dán lên môi Tào Thanh Thiển, khoảng cách gần trong gang tấc ngắm nhìn kia gương mặt mỹ mạo dị thường kiều mỵ.
"Tiểu Di?!?" Không biết qua bao lâu, Lộ Ảnh Niên mới chống đỡ thân mình nhỏ giọng gọi một tiếng Tiểu Di.
Không hề biết đứa cháu mình yêu thương nhất cứ như vậy cướp đi nụ hôn đầu, Tào Thanh Thiển vô thức nỉ non, e ngại giống như đáp lời Lộ Ảnh Niên.
Khoé miệng gợi cong, đối với việc vừa rồi thân mật tiếp xúc lại không cảm thấy thoả mãn, Lộ Ảnh Niên lần nữa cúi đầu ngậm lấy môi Tào Thanh Thiển, lần này đánh bạo thật cẩn thận duỗi lưỡi tách ra hai mảnh môi mềm ý muốn đi vào, Tào Thanh Thiển vô thức phối hợp với cô, khẽ mở hé môi đón nhận sự xâm chiếm.
Thần tình có chút kinh ngạc, Lộ Ảnh Niên ngừng lại mọi động tác, híp mắt nhìn Tiểu Di nhà mình vài giây, xác định người vẫn còn ngủ rất say, đáy mắt loé lên nhàn nhạt ý cười, thoả thích câu lấy chiếc lưỡi nhu mềm tuỳ ý dây dưa.
Nhưng là cũng không dám quá mức càn rỡ, lần đầu hôn sâu vẫn không nên quá phận, Lộ Ảnh Niên lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngước lên, lại tiếp tục chăm chú nhìn Tào Thanh Thiển, mọi biểu tình trên gương mặt đều cho thấy cô cực kỳ vui vẻ.
Mạt hôn lên trán đối phương: "Thực ngoan! Thanh Thiển a!"
☀️
Thẳng đến khi ánh mặt trời treo tít trên cao Tào Thanh Thiển mới có dấu hiệu chuyển tỉnh, thần trí mơ hồ ngồi bật dậy, kéo chăn che lấp khoảng ngực mình, giương mắt nhìn tứ phía, sau một lúc gương mặt chợt ửng hồng, nàng vội vả đứng dậy chạy thẳng vào phòng tắm.
Lộ Ảnh Niên sớm đã bắt đầu đến quân khu tiếp nhận huấn luyện, cô mặc trên người bộ quân huấn chạy vòng quanh sân, mái tóc ngắn đón gió phiêu dật, trên mặt nét tươi cười lộ rõ không hề che lấp.
"Nha! Hôm nay tâm tình quả không tồi." Huấn luyện viên nói mỗi ngày đều phải chạy vài vòng sân.
Lộ Ảnh Niên lấy tay vuốt mồ hôi, nhớ đến nụ hôn lúc trời tờ mờ sáng, nhịn không được híp mắt cười tươi rói.
Huấn luyện viên vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đứng trước mặt cô mở miệng nói.
Khụ.....!Biết bản thân hơi phô trương, Lộ Ảnh Niên ho khan một tiếng, thu hồi mọi biểu cảm cúi chào: "Báo cáo huấn luyện viên, đã chạy xong!"
"Hừm." Gật đầu, ghi nhận sự tiến bộ của cô vào trong mắt, đặc biệt là mấy hôm trước....!cảm giác bị cô đá trúng vẫn còn rất mới mẻ.
Hắn đen mặt ra lệnh: "Đi, kế tiếp là đấu vật."
"Vâng!"
Lộ gia.
Tào Thanh Thiển trên tay cầm quyển sách tựa người vào kính cửa sổ, nhưng tầm mắt không hề chú ý những gì viết trong sách.
Nàng nhìn phía xa xăm ngoài cửa, ánh mắt vạn sự phức tạp.
"Niên Niên...!!!" Thấp giọng gọi tên Lộ Ảnh Niên, đầu ngón tay vẻ vòng trên lớp kính trong suốt.
Căn phòng trống trãi không ai trả lời nàng....!Tào Thanh Thiển duy trì tư thế ấy rất lâu vẫn không chút lay động.
Phanh....!Bang bang....!Tiếng súng liên tục truyền đến, Lộ Ái Quốc đứng cách đó không xa quan sát đứa nhỏ nổ lực ghìm lấy súng, thần thái nghiêm nghị nhưng ánh mắt lộ rõ sự hài lòng.
"Lão Lộ a! Bây giờ thì hết tiếc nuối rồi chứ!" Lão nhân đứng bên cạnh thoạt nhìn trạc tuổi Lộ Ái Quốc, ông mỉm cười vuốt chòm râu, ánh mắt đồng dạng chăm chú quan sát Lộ Ảnh Niên: "Cháu gái Lão Lộ ông đem so sánh mấy tiểu bối nhà tôi có tố chất hơn nhiều."
"Không tồi, hôm nay so với hôm qua đều thể hiện rõ sự tiến bộ." Bắn xong viên đạn cuối cùng, Lộ Ảnh Niên đứng dậy, nghe thấy huấn luyện viên khen ngợi không ngớt cũng không lấy gì làm tự hào, ngược lại ninh mắt nhìn tấm bia phía xa kia, vẻ mặt bất mãn.
"Cô tuổi nhỏ mà đạt được thành tích như vậy đã không tầm thường." Mắt thấy biểu cảm chán chường trên mặt nàng, huấn luyện viên cười cười nói: "Tôi lúc mới tuổi cô đến cả mép tấm bia còn chưa bắn trúng."
Gật đầu nhưng không nói gì, nhấc lên cây súng nhíu chặt mi, cô nhắm trúng bia, ở trong mắt người khác thì đứa trẻ mười hai tuổi này thực quật cường.
Ngắm nhìn cháu gái hồi lâu, Lộ Ái Quốc thở dài vỗ vào bả vai lão nhân đứng bên cạnh: "Lão Tống, đi thôi."
"Không đến nói vài câu với cháu gái à?"
"Không cần, con bé rất hiểu chuyện."
Đến khi hai vị lão nhân rời đi một khoảng, Lộ Ảnh Niên