Tựa vào cánh cửa sổ, lơ đãng mút một đũa cơm cho vào trong miệng, Lộ Ảnh Niên chăm chú quan sát ngôi nhà phía đối diện, vừa nuốt xuống bụm cơm, chán nản ngáp dài một cái.
Hoá ra việc giám sát người khác không chút hứng thú mà còn nhàm chán như vậy a!
Buông đũa xuống giơ tay dụi mắt, vẫn duy trì tư thế tựa vào sát vách tường, Lộ Ảnh Niên trong lòng cảm khái: Quả là theo dõi Thanh Thiển còn thích hơn, đối với việc lén lút rình rập nàng cùng Ngôn Lặc Ninh, Lộ Ảnh Niên một chút áy náy chột dạ cũng không có.
Nếu không phải Ngôn Lặc Ninh đáng ghét kia lúc nào cũng réo Tiểu Di ra ngoài chơi, Tiểu Di thì luôn không cự tuyệt đã đành, còn dám không cho mình theo, mình khi nào lại làm chuyện đáng khinh như vậy?
Nghĩ đến Thanh Thiển thì mới nhớ, mấy ngày nay dường như thời gian cùng Tào Thanh Thiển gặp mặt cũng không ít, nhưng hầu hết đều nhìn thấy nàng cùng nữ nhân kia, Lộ Ảnh Niên bĩu môi, cầm lấy đũa ngốn vài ba cái liền giải quyết xong hộp cơm quẳng sang một bên.
Di động trong túi reo vang, Lộ Ảnh Niên nhìn màn hình, tức thì có chút giật thót, cầm lấy điện thoại ho khan vài tiếng: "Tiểu Di."
"Con lại không về ăn cơm?" Gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ u sầu, Tào Thanh Thiển một mình ngồi giữa chiếc bàn rộng lớn bày biện đầy thức ăn, mày nhíu đến gắt gao: "Cho dù có bận gì, cũng không đến nổi cả thời gian về nhà ăn trưa cũng không được?"
Đứa nhỏ chưa từng lừa gạt Tào Thanh Thiển bao giờ lúc này gãi gãi đầu, đang suy nghĩ làm thế nào giải thích.
Chợt dư quang ánh mắt nhìn thấy nữ nhân mà mình đang theo dõi từ trong nhà bước ra, hướng gả nam nhân mặc tây trang đi tới, cô lập tức đem điện thoại đặt sang một bên, cầm lấy ống nhòm xoay hướng bọn họ quan sát.
"Niên Niên?" Không nghe được cô trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại bị đặt xuống bàn hay trên mặt phẳng nào đó, Tào Thanh Thiển nghi hoặc gọi cô một tiếng, nhưng rồi không có bất kỳ hồi âm.
Từ ống kính, nhìn thấy gả nam nhân đang giao ra thứ gì đó cho nữ nhân, Lộ Ảnh Niên nhướng mày, cầm lên máy ảnh đưa trước tầm mắt, mò nút tiêu cự xoay vặn đến khi nhìn rõ rồi thì ấn nút chụp lại.
Hai người họ sau khi trao đổi nhanh chóng ly khai, Lộ Ảnh Niên thu hồi máy ảnh, lần nữa chuyển xoay ống nhòm chỉa hướng phía căn nhà đối diện.
Điện thoại di động vừa rồi cô tuỳ tiện ném đi lại reo vang, cau mày đặt xuống camera, bắt lấy điện thoại, ngay sau đó ánh mắt trừng lớn, Lộ Ảnh Niên chợt nhớ vừa rồi cô đang cùng Tào Thanh Thiển nói chuyện, nhìn hai chữ Tiểu Di chớp nháy trên màn hình, cô lập tức loạn cả lên, nhưng theo bản năng vẫn nhận cuộc gọi, sợ Tào Thanh Thiển lại nghĩ mình xảy ra chuyện.
"Niên Niên?" Loa phát ra giọng nói cực kỳ quen thuộc, giờ phút này kèm theo một mạt bất an cùng khẩn trương, Lộ Ảnh Niên thoáng minh bạch ắt hẳn hành động vừa rồi nhất định doạ đến nàng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì cho phải, ấp úng gọi một tiếng: "Tiểu Di...?"
Khẩn trương đến độ thần sắc muốn tái nhợt, nữ nhân vừa nghe thấy cô trả lời lập tức nhẹ thở ra, hơn nữa còn có chút nôn nóng: "Con đang ở đâu, vừa rồi có chuyện gì?"
Lộ Ảnh Niên biết từ sau vụ việc bắt cóc xảy ra, Tào Thanh Thiển lúc nào cũng chú ý đến an toàn cho mình, tuy rằng đã sáu năm, tài xế kim vệ sĩ lúc nào cũng túc trực bên cạnh các nàng, nhưng hễ là cô bị một vấn đề dù chỉ rất nhỏ, Tào Thanh Thiển đều sợ hãi sẽ xảy ra chuyện.
Thở ra một hơi, nỗ lực duy trì ngữ điệu bình đạm, cho dù trong lòng vốn vì Tào Thanh Thiển khẩn trương mà giật thót, rồi lại không dám nói ra mình đang làm cái gì: "Nga! Vừa rồi....!Điện thoại không biết sao lại tắt máy, con tính gọi lại cho Dì nhưng là mấy bạn lại có việc muốn hỏi con, nên....!"
"Phải không?" Rõ ràng từ giọng nói nghe ra là biết Lộ Ảnh Niên đang nói dối, ngay cả ngữ khí lúc thường cũng không giống, nhưng Tào Thanh Thiển cũng không hỏi nhiều, khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh: "Được rồi! Vậy con tiếp tục học cùng các bạn đi!"
Giọng nói thoạt nhiên điềm tĩnh như vậy, Lộ Ảnh Niên liền biết Tào Thanh Thiển lúc này là sinh khí, vì vậy bỗng chốc vô cùng hoảng loạn: "Tiểu Di ~~ "
"Ta ăn trưa, con tiếp tục học đi." Thanh âm nhàn nhạt, bỏ lại một câu sau đó thì không nói gì nữa, Tào Thanh Thiển trực tiếp tắt điện thoại.
Thẩn thờ ngồi yên tại chỗ, trên tay nắm chặt di động, Lộ Ảnh Niên nữa ngày vẫn chưa chịu hoàn hồn, đơn giản là kiếp trước hay vô luận trọng sinh kiếp này, cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Tào Thanh Thiển dùng ngữ khí đó nói chuyện với mình.
Lúc trước cho dù có giận cỡ nào cũng không dùng thái độ lạnh nhạt giống như vừa rồi, thà rằng đối với mình hờ hững cũng không nguyện ý nàng dùng giọng điệu như vậy!?!
Một tay vẫn nắm chặt ống nhòm, một tay siết lấy điện thoại, Lộ Ảnh Niên cắn cắn môi, cuối cùng cũng bỏ điện thoại sang một