????
Trời còn chưa sáng, bóng tối vẫn bao phủ khắp thành phố E thị, hãy còn ánh sao đêm thi nhau loé những tia sáng mỏng manh.
Trên hành lang, một đạo thân ảnh rất nhanh nhẹn từ trong phòng vọt ra, cẩn thận lần mò sang căn phòng cách vách, men theo cánh cửa, từ trong túi móc ra chiếc chìa khoá, im lặng không chút động tỉnh mở khoá cửa, lách mình bước vào trong.
Giống như hành động này đã thực thi rất nhiều lần, vô thanh vô thức đóng cửa lại, rón rén đi đến bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn mỹ nhân đang say ngủ, khoé miệng giương lên mạt ý cười nhạt, cúi người trực tiếp ấn dấu lên đôi môi nữ nhân đỏ tươi nhu thuận.
"Ân...!" Dường như giấc mộng đẹp bị người quấy rầy, nữ nhân nằm trên giường khẽ ưm một tiếng, còn cái người đang trộm hương vẫn tiếp tục hôn hôn, tay cách một lớp chăn bao phủ tìm đến vị thế cao ngất, nhẹ nhàng xoa ấn vài cái, lúc này mới hơi chống thân người ngồi dậy.
"Hình như...!lớn hơn rồi?" Chớp hạ mắt, cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình, tự lảm nhãm gì đó, sau đó lại ngưng mắt nhìn nữ nhân bị mình chiếm tiện nghi mà không hề hay biết gì, cong cong khoé miệng, một lần nữa hôn lên hai cánh môi ướt át, chỉ là vừa chạm nhẹ lại bứt ra: "Sớm, Thanh Thiển."
Giống như lúc vừa rồi lẻn vào trong, cô gái im lặng rời khỏi căn phòng, xoay người đóng cửa lại thuận thế dấu luôn chìa khoá, Lộ Ảnh Niên hơi ưỡn người, dự là sẽ ra ngoài rèn luyện thân thể một chút.
"Lại hoá thân Đạo tặc hái hoa?" Thời điểm vừa bước xuống cầu thang, phía sau chợt truyền đến thanh âm trêu chọc.
Trợn trắng mắt, quay đầu nhìn thiếu nữ đang tựa mình vào thân cột, Lộ Ảnh Niên nhìn bộ dáng im lìm của cô ấy mà hạ giọng: "Cậu lúc nào cũng phải lớn tiếng như vậy mới chịu hả?"
Chậm rãi bước đến cùng Lộ Ảnh Niên sóng vai đi xuống lầu, thiếu nữ ngó mắt liếc nhìn: "Tôi cũng chả cảm thấy cậu sợ hãi bị phát hiện."
Hai người nhanh chóng bước ra khỏi cổng lớn của Lộ gia, vừa ra đường liền bắt đầu chạy bộ, chạy được một lúc, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt không chút hoe đỏ cũng không suyễn hắt, nhưng thiếu nữ bên cạnh đã có dấu hiệu thấm mệt, không chạy nổi nữa, dần thả chậm tốc độc.
"Hắc hắc! Cậu vẫn không lợi hại hơn tôi." Khoe khoang bộ dáng ta đây là người chiến thắng, Lộ Ảnh Niên nhíu mi, rồi cũng dần thả chậm tốc độ, thiếu nữ lại không bị đá động gì: "Tôi không phải ai đó, mỗi ngày đều thừa dịp trời chưa sáng liền biến thành dâm tặc, đương nhiên so với tôi sinh lực tràn trề."
"Ngạch....!" Lập tức bị những lời này khiến cho cứng họng, Lộ Ảnh Niên bĩu môi: "Mộc Vũ, mới hai năm thôi, cậu trở nên độc miệng từ khi nào vậy."
Quan trọng nhất là chỉ độc miệng trước mặt mình, còn trước mặt ba mẹ cùng Tiểu Di thì văn tĩnh thiếu nữ hiền lương, thực khiến người ta buồn bực.
"Ahhh!" Đạm nhiên cười cười, chậm rãi bước đi một hồi thì dừng lại, lấy ra mảnh khăn giấy trong túi áo lau mồ hôi, xoay người nhìn người kia đến một giọt mồ hôi cũng chưa có: "Cậu mỗi ngày trộm hương như vậy là cảm thấy thoã mãn rồi hả?"
Lắc đầu, Lộ Ảnh Niên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình rồi lâm vào thất thần.
Từ lúc án tử năm đó cho đến nay đã là hai năm rồi.
Đã từng - vụ án đó rất nhiều tháng mới được giải quyết, nhưng bởi vì có cô hộ thuẫn, cùng với sự phối hợp của Mộc Vũ, chỉ trong một tháng liền điều tra ra ngọn nguồn.
Còn chuyện Mộc Vũ từng giết người đã được Tào Cẩn Du che dấu không còn chút manh mối, tuy nói lúc đầu đối với đưa nhỏ này không an tâm, nhưng vẫn lựa chọn lưu lại một hài tử mất cả ba lẫn mẹ ở Lộ gia.
Đợi đến khi điều tra ra tận gốc, xác định Mộc Vũ không hề uy hiếp gì tới gia đình mình, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du mới quyết định thu nhận cô làm con nuôi.
Nhưng vẫn còn một việc, duy độc chỉ mình Lộ Ảnh Niên biết được, lại dối gạt mọi người.
"Mà nhắc lại nhớ, những người đó hẳn sẽ không tiếp tục truy đuổi cậu đâu." Bỗng dưng xoay chuyển vấn đề, Lộ Ảnh Niên huých khuỷu tay chạm vào cánh tay Mộc Vũ: "Cậu ngàn vạn lần đừng có đi a."
"Vô nghĩa." Liếc cô một cái, Mộc Vũ quăng cho Lộ Ảnh Niên cái ánh mắt khinh thường: "Tôi hiện tại ăn no mặc ấm ra ngoài có xe đưa rước, về nhà có người hầu hạ, ngu gì tiếp tục làm một sát thủ, cậu cho là tôi ngốc giống cậu chắc!"
"Hơ...!" Đương nhiên biết như vậy, nhưng vẫn sợ Mộc Vũ cố chấp làm ra việc ngu ngốc gì, Lộ Ảnh Niên ngượng ngùng cười cười: "Hắc! Tôi cũng cảm thấy giống như bây giờ thì tốt thật."
"Thay vì lo lắng chuyện của tôi, cậu chi bằng nghĩ cách làm sao cùng Tào Thanh Thiển ở bên nhau thì có nghĩa hơn."
"Cậu phải gọi nàng là Tiểu Di." Hai năm rồi, Lộ Ảnh Niên không biết đã sửa cái tật này bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần hễ Mộc Vũ nhắc tới nàng là gọi hẳn cả họ lẫn tên.
"Vạn nhất hai người chung một chỗ thật, tôi không phải chả có lợi gì?" Cười nhạt một tiếng, nghỉ ngơi nhiêu đó cũng đủ rồi, vẫn nên tiếp tục chạy thôi: "Nhanh đi, không phải muốn kịp trở về dùng bữa sáng với Thanh Thiển của cậu sao hả?"
"Ân."
☀️
Bước xuống giường vào phòng rửa mặt, sau khi thay xong quần áo thì xuống dưới lầu, một lúc liền