Mồ hôi nhỏ giọt xuống nền đất trong khu rừng vắng, gả nam nhân cường tráng xuyên qua những tán cây chạy như bay, bước chân đạp lên lớp lá khô phát ra liên tục những tiếng vang rốc rách.
Phanh......!một tiếng, ngay sau đó tiếng súng nổ Bang Bang truyền tới, nam nhân trên tay cầm theo chiếc vali vừa rồi chạy thục mạng chợt giật bắn thân mình, chỉ một giây liền lập tức ngã xuống, máu bắt đầu theo vết lõm khuyết sau gáy tràn ra, sau đó không còn bất kỳ động tĩnh..........!
"Báo cáo đội trưởng, mục tiêu đã bị hạ, viên đạn trúng đầu, hết!"
"Bảo tất cả mọi người tập hợp.
Kết thúc!"
Mệnh lệnh trung đội trưởng từ máy bộ đàm phát ra, Lộ Ảnh Niên buông xuống cây súng nhắm đứng dậy, hướng Mộc Vũ ở cách đó không xa phất phất tay.
Mắt trợn trắng, xác nhận tên trùm bán thuốc phiện kia thực sự tử vong, Mộc Vũ mới hướng đến chỗ Lộ Ảnh Niên, giay tay phủ sau gáy cô: "Lại bị cậu giành trước."
"Hắc hắc........." Cười cười, Lộ Ảnh Niên để lộ hàm răng trắng sáng, cùng Mộc Vũ rời khỏi khu rừng tập hợp với các đồng đội, nhanh chóng tiến đến bãi trực thăng.
"Lần này làm tốt lắm." Cabin - Đội trưởng khoanh tay trước ngực ngồi nhìn bọn người các nàng, vẻ mặt hắn lúc nào cũng nghiêm nghị rốt cuộc lộ ra tươi cười: "Trở về có thể nghỉ ngơi vài hôm."
Vài người trẻ trong số họ nhìn nhau cười cười, Mộc Vũ lại liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, rõ ràng nhìn ra được đôi mắt đen láy ẩn dấu tinh quang, ý cười trên mặt càng rõ.
"Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ! Sau khi trở về đến văn phòng gặp tôi một chút." Dừng một lát, Đội trưởng biểu tình lập tức đanh lại: "Tôi có chuyện nói cùng hai người."
Bị điểm chỉ đích danh, các nàng liếc mắt nhìn nhau: "Vâng!"
Trở lại căn cứ, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ nhanh chóng hướng văn phòng Đội trưởng đi tới, lúc vào trong, mắt thấy một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi ngồi phía sau bàn công tác chỉ huy, còn đội trưởng của hai người thì yên vị trên sô pha bên cạnh.
Bang......!các nàng lập tức giơ tay trước trán nghiêm chào theo quân lễ: "Thủ Trưởng!"
Gật đầu, nam tử nhếch môi cười, nhìn hai người vẫy vẫy tay: "Hiện tại không có người ngoài, gọi Thúc cũng khó vậy sao?"
Mấy năm nay tiếp xúc cùng người đàn ông này, Lộ Ảnh Niên không giống như Mộc Vũ lúc nào cũng duy trì bộ mặt vô biểu tình, nàng thuận theo cười hì hì: "Triệu thúc! Sao ngài lại tới đây?"
"Ah!" Lại cười, nam nhân đứng dậy bước đến bên cạnh Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ, cầm tờ giấy đưa đến cho hai người.
Chớp mắt kỳ quái, nhận lấy tờ giấy trên tay ông, Lộ Ảnh Niên vừa nhìn mâu quang lập tức thay đổi, thoạt nhiên trông rất phức tạp.
"Đây là lệnh điều chuyển mới vừa được chuyển đến." Vỗ vỗ bả vai Lộ Ảnh Niên, nam nhân thở dài: "Đã phê duyệt vào chiều qua."
Nhìn chăm chăm mẫu giấy, Lộ Ảnh Niên rất lâu cũng không nói gì, Mộc Vũ đứng bên cạnh liếc nhìn sườn mặt cô, trong lòng thầm thở dài.
Chỉ sợ, lúc này rất mâu thuẫn đây.
"Được rồi, lệnh đã ban cho hai đứa." Rõ nhìn ra được sự rối rắm hiện trên gương mặt Lộ Ảnh Niên, nam nhân xoay chuyển vẻ mặt vui đùa: "Buổi tối tới chỗ ta dùng cơm đi."
"Vâng!" Gật đầu, Lộ Ảnh Niên nắm chặt tờ giấy trên tay mình, nhấp khẩn môi.
Rời hỏi văn phòng Trung đội trưởng, hai người một đường trở về ký túc xá, vẫn luôn duy trì ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đến khi mở cửa bước vào phòng mình, Mộc Vũ rốt cuộc mở miệng: "Không cao hứng?"
Đem lệnh điều chuyển đặt lên bàn, Lộ Ảnh Niên trầm mặc một lúc, sau đó cởi áo khoác, thêm một lúc nữa mới chậm rãi mở miệng: "Cao hứng."
"Sao vẻ mặt lại thế kia?" Bỏ lại một câu, Mộc Vũ lấy quần áo sau đó vào phòng tắm rửa, lúc ra tới đã thay quần jean cùng áo thun: "Tắm rồi thay quần áo, buổi tối còn đến chỗ Triệu thúc!"
"Ừhm." Gật đầu, mang theo quần áo bước vào trong, dòng nước lạnh lẻo từ trên phủ xuống thân người, Lộ Ảnh Niên nặng nề thở ra một hơi.
Trở lại quân khu.....!Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nữ nhân suốt bốn năm qua mình luôn nhung nhớ, không phải sao?
Tại sao đột nhiên lại xuất hiện lệnh điều chuyển, chuyện này là thế nào, Lộ Ảnh Niên ngơ ngẩn trân nhìn vách tường phía đối diện, sau một lúc thì siết chặt nắm tay.
Tiếng bước chân truyền vào phòng tắm, Mộc Vũ nhìn ra ngoài phía cửa, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tắm rửa thay xong quần áo, hai người đi tới Biệt viện của Triệu gia, nam nhân lúc chiều đưa tờ giấy cho các nàng sớm đã ngồi ở phòng khách chờ đợi.
"Triệu thúc, Triệu thẩm." Lễ phép cúi chào nam nhân cùng nữ nhân ngồi bên cạnh ông, Lộ Ảnh Niên - Mộc Vũ ngồi xuống phía đối diện, thẳng tắp sóng lưng.
"Nhìn hai đứa kìa, đã đến đây còn ngồi thẳng thướm khách khí như vậy làm gì, cứ tự nhiên như nhà mình được rồi." Nữ nhân cười hiền dịu nhìn các nàng, rồi lại liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh mình: "Hai đứa đừng cứng nhắc như vị Thúc thúc này, đều là nữ hài, cứ thả lỏng cho thoải mái."
Nói xong thì bà đứng lên: "Ta vào phòng bếp xem sao, chốc lát là có thể dùng cơm rồi."
"Dạ." Ngắn gọn đáp lời, Lộ Ảnh Niên nhìn nữ nhân hướng phòng bếp đi đến, thu hồi tầm mắt, vừa lúc ông cũng ngẩn đầu lên, cô cũng không có ý tránh né gì: "Triệu thúc! Ngài còn có việc muốn nói cùng tụi con?"
"Đừng nghiêm túc như vậy." Nam nhân nhìn thần sắc Lộ Ảnh Niên, tươi cười càng thăng thêm: "Là việc nhỏ, nhỏ thôi."
Đứa nhỏ Lộ Ảnh Niên này, bốn năm trước vốn là một hài tử hoạt bát, giờ đã thành thục trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn đôi lúc quá mức nghiêm túc.
Liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ của nam nhân, Mộc Vũ có chút muốn cười.
Nếu cái người mà các nàng gọi là Triệu thúc này biết được bình thường Lộ Ảnh Niên như thế nào, nhất định sẽ trợn mắt