Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ngày hôm say liền tham gia khoá tập huấn, đi một lần là nữa tháng.
Trong quân đội, mặc dù rất nhớ mọi người, chung quy vẫn không thể trì trệ.
Văn phòng Cục trưởng.
Nữ nhân một thân chính trang trên tay cầm cây viết, nhưng tầm mắt không hề để tâm đến sấp văn kiện trước mắt mình.
Ngòi viết khoanh tròn số ngày trên bảng lịch bàn, Tào Thanh Thiển nâng cằm, nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt có chút phiền muộn.
Tiểu hỗn đản nào đó vừa gặp đã chiếm lấy của nàng nhiều tiện nghi như vậy, đến khi rời đi lại không nói lời nào, biến mất cũng đã gần hai tuần.
Cắn môi, dùng sức dùng sức khoanh tròn thêm một ngày sau đó thu hồi tầm mắt, khôi phục tâm tình, bắt đầu công tác.
Lúc tan tầm, vừa bước ra khỏi cổng, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng người nào đó đứng cách đấy không xa, Tào Thanh Thiển sắc mặt lập tức hoán chuyển.
"Thanh Thiển." Nàng vừa ra đã nhìn thấy, tên tay cầm theo đàn Violon, nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vô cùng sáng lạn hồng hào, giơ tay còn lạy búng một cái, một trận gió thổi qua sau đó là từng mảng cánh hoa hồng nhẹ phất trong không trung.
Đem đàn violon đặt trên vai, nam nhân thâm tình nhìn nàng, khúc nhạc du dương bắt đầu vang lên, người qua đường nghe thấy liền dừng chân thưởng thức.
Cầm lấy túi xách, Tào Thanh Thiển nhìn hắn, vô thức thở dài, nhưng vẫn để ý việc hắn là đệ đệ của Tỷ phu, không thể làm lơ mà rời đi, chỉ có thể hướng về phía nam nhân đi tới, nhíu mi, giọng nói lãnh đạm: "Lộ Võ."
Vẫn chưa chịu dừng, cứ giống như Lộ Võ đang dùng tiếng nhạc thổ lộ tâm tình, hắn đơn giản cười cười chăm chú nhìn Tào Thanh Thiển, không ngừng gãy đàn violon, khoé miệng không ngớt ý cười, những cánh hoa hồng phấp phơi trên nền trời cũng không có hồi kết.
Ở phía đối diện, một chiếc xe vừa chạy tới liền dừng lại, ngồi sau vô lăng, nữ nhân chống cằm nhìn một màn sến súa trước cổng Cục tài chính, hơi nhướn mày.
"Không hổ là Nhạc công." Ngồi ghế sau, Mộc Vũ đem cằm đặt lên thanh cửa, đồng dạng đưa mắt nhìn về phía đám người đông đúc, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười: "Thực lãng mạn, cậu cũng nên học hỏi một chút đi."
Đôi mắt gắt gao đanh lại, không buông tha bất cứ biểu tình trên mặt người kia, Lộ Ảnh Niên cong lên khoé môi, mở cửa bước xuống xe, hướng về phía nàng.
"Lãng mạn? Sai thời điểm thì chính là lãng nhách!"
Nhìn Lộ Ảnh Niên thẳng tắp thân mình, bên tai còn nghe được mấy lời nói lãnh đạm, Mộc Vũ xoay người tựa vào lưng ghế, trong mắt ý cười càng rõ.
"Woa! Lãng mạn ghê....."
"Người đó đang theo đuổi Cục trưởng sao?"
"Là Nhị công tử của Lộ gia? Quả thực si tình."
..............!
Nghe mọi người bàn tán lẫn nghị luận, môi mỏng mân lên càng khẩn, Tào Thanh Thiển nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mặt mình vẫn còn chơi trò trẻ con, thậm chí còn nhìn thấy được trên lầu căn nhà bên cạnh có người đang hì hục liên tiếp rãi hoa.
Tức giận không biết từ đâu xông đến, giọng nói dần băng lãnh: "Đủ rồi, Lộ Võ!"
Không nhìn ra được nàng tức giận, Lộ Võ vẫn cứ tiếp tục cười cười kéo đàn violon.
Tay cằm túi xách siết chặt đến nổi rõ gân, Tào Thanh Thiển không thể tưởng tượng được ngày mai mọi người trong Cục sẽ buôn lời đồn thổi thế nào đây, đang định lần nữa mở miệng, thắt lưng lại bị người nào đó ôm trụ.
Thân mình lập tức cứng nhắc, ngay sau đó thả lỏng, không cần quay lại cũng biết người đang ôm lấy eo mình là ai, nhất thời lửa nóng trong lòng dần tiêu tán không còn một mảnh.
"Nhị thúc." Tay ôm lấy Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt ngậm lấy cười cợt nhìn nam nhân trước mắt bỗng dưng im lặng: "Đã lâu không gặp."
Buông xuống đàn trên vai, Lộ Võ nhìn Lộ Ảnh Niên, có chút không thể hoàn hồn, hơn nữa ngày mới mở miệng: "Tiểu Niên, con về rồi?"
"Ân." Gật đầu, lại một trận gió thổi tới, cánh hoa khẽ cọ qua chóp mũi, Lộ Ảnh Niên cong gợi khoé môi: "Nhị thúc, Bà nội rất nhớ thúc!"
Hôm qua gọi điện thoại cho Gia gia, nghe ông thoá mạ nhị thúc một phen, hôm nay liền ở đây gặp ngay hắn, thế gian mọi sự trùng hợp xảy ra cũng quá nhiều đi.
Gương mặt lập tức nổi lên xấu hổ, Lộ Võ nhìn chất nữ trên người mặc quân trang, khí chất so với trước hoàn toàn bất đồng, thậm chí có thể nhìn ra được dáng vấp phụ thân mình năm đó.
Nhất thời không biết phải nói gì cho phải, dừng một chút mới mở miệng: "Con........!đến tìm Thanh Thiển?"
Cũng chính lúc này, tầm mắt rốt cuộc rơi xuống đôi tay Lộ Ảnh Niên đang vòng trụ lấy eo nàng, mày nhíu rồi lại giản, hắn lần nữa tươi cười: "Hai người vẫn thân thiết như vậy."
"Đương nhiên." Lộ Ảnh Niên nhếch môi, không chút hoang mang, trẻ con mà đô miệng: "Nhị thúc! Con vừa về, Tiểu Di đáp ứng bồi con rồi, cho nên......!Hắc hắc!"
Nói như thế xong lại dừng một lúc, nghiên đầu nhìn biểu tình trên mặt nữ nhân: "Tiểu Di, Dì sẽ đi với con có đúng không?"
Nghe thấy Lộ Ảnh Niên gọi tên mình, lại ở trước mặt người khác gọi mình như vậy, trước mặt nam nhân theo đuổi mình nhiều năm như vậy! Tào Thanh Thiển có chút không được tự nhiên liếc nhìn cô, rồi lại nhìn Lộ Võ, khẽ gật đầu.
Trong lòng buồn bực nghĩ ngợi chất nữ mình thực không đúng lúc, nhưng gương mặt vẫn cố như không có gì, cho dù có xấu hổ, Lộ Võ cũng rán nặng một nụ cười: "Cũng đúng! Thanh Thiển nhất định rất nhớ con."
Mấy năm nay, mỗi lần về nước là tìm đến Tào Thanh Thiển, nhưng nàng vẫn luôn lãnh đạm, trong lòng vừa nản chí vừa cảm thấy thực hâm mộ Lộ Ảnh Niên.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, Tào Thanh Thiển thế nhưng nữa phần kinh hỉ cũng không, còn Lộ Ảnh Niên mấy năm không về, hắn thoáng nghe được chị dâu nói qua Tào Thanh Thiển thường xuyên trụ lại phòng Lộ Ảnh Niên tâm tình vô cùng tưởng niệm.
Vẻ mặt thập phần tự tin, Lộ Ảnh Niên đem nữ nhân trong lòng mình ôm chặt hơn, cười lộ cả hàm răng trắng sáng: "Dĩ nhiên."
Nhân viên vệ sinh đường phố không biết từ đâu xuất hiện, nhìn một trận hỗn độn nơi này mà có chút bất mãn, Lộ Võ là tên đầu sỏ hiển nhiên càng lúc càng xấu hổ vô thố, Tào Thanh Thiển nhìn hắn