Lộ Ái Quốc cùng Phó Cẩm Miên ở phòng bệnh thêm một lát rồi đi.
Nhìn hai vị lão nhân rời khỏi, Tiếu Tĩnh Vi đem bó hoa đặt sang bên cạnh, lúc này mới đến bên giường bệnh, nhìn Lộ Ảnh Niên nằm trên giường, nàng quan tâm hỏi: "Cữu Cữu nói em bị thương, thế nào rồi, có nặng lắm không?"
Trước ngó mắt nhìn Tào Thanh Thiển một cái, sợ nàng sẽ ăn nhiều vị, nhưng vẫn là bộ dáng đạm nhiên không chút gợn sóng, Lộ Ảnh Niên mới nhẹ nhàng thở ra, tươi cười nhìn Tiếu Tĩnh Vi: "Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ."
"Vết thương nhỏ? Đã nằm viện rồi còn nói là nhỏ." Tiếu Tĩnh Vi mang theo điểm khiển trách, miễn cưỡng không muốn phải nhìn đến, nhưng tầm mắt vẫn chăm chú vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Tào Thanh Thiển nhất quán mẫn cảm, vừa rồi trước mặt Lộ Ái Quốc cùng Phó Cẩm Miên thực bài xích cùng Lộ Ảnh Niên có bất kỳ hành vi nào không đúng, nhưng nghĩ đến trên người cô còn có thương, thật sự không đành lòng nhìn Lộ Ảnh Niên vẻ mặt thất vọng, lúc này mới miễn cưỡng duỗi tay nắm lấy tay nàng, thời điểm Tiếu Tĩnh Vi nhìn chăm chú nàng cùng Lộ Ảnh Niên, tuy nói trên mặt phó bình tĩnh, nhưng trong lòng vốn đã mất tự nhiên.
Đặt tay Lộ Ảnh Niên thả lên trên giường, đắp chăn cho cô, Tào Thanh Thiển môi mỏng khẽ mở sờ vào đầu đứa nhỏ: "Nằm xuống trước, ta đi xem gần đây có mua được gì ăn không."
"Ân.!" Lộ Ảnh Niên gật đầu, nhìn nàng chào hỏi Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ sau đó rời đi, dáng vẻ trông bộ ngốc hề hề, thẳng đến khi nàng xoay người đóng lại cánh cửa tiện thể quăng cho mình một cái liếc nhìn cảnh cáo, mới hậu tri hậu giác thu hồi tầm mắt, đón nhận sự hồ nghi trông đôi hắc mâu của Tiếu Tĩnh Vi: "Tỉnh Vi tỷ sao lại rãnh rỗi đến đây, gần nhất có bận gì không?"
Tổng cảm thấy mối quan hệ giữa Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển thế nào cũng có chút kỳ quái, rồi lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, Tiếu Tĩnh Vi nhẹ nhàng lắc đầu, nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, hơi hơi mỉm cười: "Còn tốt! Thời gian đến thăm em cũng phải có chứ."
Chỉ nhàn nhạt cười nhẹ đáp lại, Lộ Ảnh Niên cũng không tiếp tục nói, rốt cuộc hôm qua bị thương, Tiếu Tĩnh Vi hôm nay lại từ E thị chạy đến, hành động đó khiến cô cảm thấy rất ấm áp, nhưng là Tiếu Tĩnh Vi đã nói vậy, cô cũng thuận theo tự nhiên mà không thêm nhiều lời.
Kiếp trước nữ nhân này cường đại thế nào, rõ ràng là thực quan tâm mình, lại cứ như không một chút để ý, cho dù cô có cùng nữ nhân khác ái muội khiến nàng bất mãn, nàng vẫn nguyên bản bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như tuỳ thời đều có thể khiến cô trở về với mình.
Bất quá, trừ bỏ Tào Thanh Thiển, kiếp trước người có thể đem nàng nhốt vào lồng son xác thực cũng chỉ có một mình Tiếu Tĩnh Vi.
Nhớ lại chuyện cũ, Lộ Ảnh Niên nhất thời có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi cũng theo đó mà biến hoá.
Vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Mộc Vũ cư nhiên nhìn thấy được thần sắc cô có chút khác lạ, mày nhẹ nhàng nhíu lại, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt Tiếu Tĩnh Vi nhu đến mức cơ hồ muốn tích nước, thoáng chốc rùng mình, thanh âm bình tĩnh: "Ảnh Niên, ba mẹ nói là tối nay sẽ đến."
"Ah, hảo." Hồi thần, nhìn hàm ý sâu sa trong mắt Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên bởi vì bản thân vừa rồi có chút thất thần mà đau đầu, đón nhận ánh nhìn của Mộc Vũ, thấy cô vẫn bộ dáng vô biểu tình, bất giác giơ tay gãi gãi đầu.
Bước đến bên giường bệnh, kéo lấy tay cô xuống, Mộc Vũ nhìn về phía cửa phòng, mím môi: "Cậu có phải vẫn chưa nói cho nàng biết vết thương ở trên vai?"
Sáng sớm lúc đến phòng bệnh, Lộ Ảnh Niên đang ngủ ngon lành, Tào Thanh Thiển thì ghé vào cánh tay cô cùng ngủ, chỉ là cái chăn kia lại bị người nào đó nhường ra một góc đắp lên cho nàng.
Không nói gì chỉ đi tìm hộ sĩ chuẩn bị hỏi một cái chăn, vào phòng quan sát tư thế của hai người, nhìn thấy vết thương ở vai không có xuất huyết, lúc này mới nhẹ thở ra.
Bả vai bị thương, còn dám lăn lộn chèn ép như vậy, Lộ Ảnh Niên quả nhiên là kỳ thủ.
Chớp hạ mắt, ho khan một tiếng, Lộ Ảnh Niên gật gật đầu, không nói gì.
"Chờ một lát tôi sẽ nói với nàng." Nhàn nhạt cất lời, Mộc Vũ đôi tay ôm trước ngực: "Người như cậu, đáng nên trừng trị một phen."
"Uy......" Lộ Ảnh Niên trương há mồm, đang muốn nói gì đã thấy thân ảnh Tào Thanh Thiển bước vào sau cánh cửa, nhanh chóng dùng sức ho khan một tiếng, sợ Mộc Vũ nói gì khiến Tào Thanh Thiển nghi ngờ.
Trong tay còn cầm lấy phần cháo vừa mua về, Mộc Vũ lúc nãy nói gì nàng không có nghe thấy, chỉ kịp nghe tiếng ho khan của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển quýnh lên, vội đẩy cửa bước vào: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lộ Ảnh Niên nhanh chóng lắc đầu, sợ nàng lo lắng: "Con.....!Bị sặc nước bọt thôi."
Từ lúc nói câu cuối cùng vẫn luôn bảo trì trầm mặc, lần nữa bởi vì hành vi giữa Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên mà sinh nghi hoặc, Tiếu Tĩnh Vi trụ thẳng đôi mắt, suy nghĩ sâu xa.
Chỉ cần Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển ở cùng với nhau, giữa hai người sẽ luôn tồn tại sự thần bí gì đó khiến người ta không thể nào không chú tâm, mà những lúc như vậy, thực sự là nên xuất hiện ở người với thân phận là Tiểu Di, là vì mối quan hệ thân thiết giữa Dì với cháu gái thôi sao?
Mang theo nghi vấn, Tiếu Tĩnh Vi đăm chiêu quan sát Tào Thanh Thiển ngồi bên cạnh giường bệnh uy từng thìa cháo cho Lộ Ảnh Niên, trong lòng là loạn cả lên, đơn giản muốn nói lời cáo biệt.
"Nếu em không có việc gì, chị về trước vậy."
"Ân." Đang âm thầm nghĩ ngợi không thể cùng Tào Thanh Thiển hai người một thế giới, Lộ Ảnh Niên vừa nghe liền vui vẻ, nhưng không dám để lộ tâm tư, gật gật đầu, đảo mắt hướng nhìn Mộc Vũ: "Vậy để Tiểu Vũ đưa chị về."
Lạnh lùng liếc xéo Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ câu giật khoé môi, duy trì bộ dáng lãnh túc, chỉ là không lên tiếng phản đối.
"Ân, vậy làm phiền Tiểu Vũ rồi." Rõ ràng cảm giác dược Mộc Vũ không tình nguyện, thường thì những nam nhân theo đuổi nàng ai lại không ao ước được đưa nàng về.
Nhưng hiện tại là Mộc Vũ, cho dù cô là nữ nhân, nàng vẫn cảm thấy Mộc Vũ hình như không thấy thoải mái khi ở gần mình, giờ nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, tinh lập tức đáp ứng, lúc xoay người cố tình thoáng nhìn Tào Thanh Thiển, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Mắt thấy