"Ai nha! Đó không phải là MP3 của ai đó sao?" Từ văn phòng Tiếu Tĩnh Vi bước lên lầu dạo chơi một vòng, đứng ngoài ban công phát ngốc mà nhìn mưa, lúc trở lại đã thấy trên bàn Tiếu Tĩnh Vi có đặt một chiếc MP3, mắt liêu phiêu ý cười, mang theo trêu chọc nói với Mộc Vũ.
Lạnh mặt liếc mắt nhìn cô, với loại tính khí này thì Mộc Vũ tập riết cũng thành quen, cô lười cũng lười nói, quay đầu tiếp tục nhìn trân ngoài cửa sổ, chỉ là trong lớp kính vô tình phản chiếu bóng dáng người nào đó đang chuyên tâm làm việc, mặc nhiên không thể dời tầm mắt.
Tuy nói bên ngoài mưa to tầm tã, nhưng công việc vẫn phải làm, xử lý xong mớ văn kiện, Tiếu Tĩnh Vi liền cùng trợ lý đến công ty, rồi sau đó lại chạy đến một công ty khác, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đương nhiên cũng sẽ đi theo.
Đợi khi nàng cùng đối tác bàn thảo xong mọi hạng mục đầu tư, mưa rốt cuộc cũng dừng.
Vừa ra khỏi nơi bàn công việc, Tiếu Tĩnh Vi bảo trợ lý có thể đi, sau đó nàng liếc nhìn hai người phía sau mình, nhẹ giọng cười cười: "Mấy ngày này thật vất vả cho hai đứa, chị mời dùng cơm được chứ."
Theo thói quen mà đánh giá bốn phía, Lộ Ảnh Niên nghe nàng nói cũng không phản đối gì, lướt nhìn Mộc Vũ.
Cảm giác được ánh nhìn đâm về phía mình, Mộc Vũ quay đầu, không cảm xúc liếc cô, cũng không đếm xỉa đến Tiếu Tĩnh Vi: "Tốt nhất không phiền."
Xuất phát từ an toàn, trong khoảng thời gian này, các nàng đều không thể để Tiếu Tĩnh Vi ở ngoài dùng cơm mà phải trực tiếp mua về nhà làm, đến nổi đầu bếp cũng phải trãi qua tầng tầng lớp lớp kiểm duyệt nghiêm ngặt - điều tra lai lịch rồi chuyên môn này nọ mới được tuyển vào Tiếu gia.
Nghĩ đến người đầu bếp đó, Tiếu Tĩnh Vi hơi nhăn mày, nhìn Mộc Vũ một lát, không có ý muốn cùng cô đối chọi, trầm mặc: "Vậy chúng ta đi siêu thị mua thức ăn đi."
Đem tầm mắt đặt trên người Lộ Ảnh Niên dán qua Tiếu Tĩnh Vi, Mộc Vũ vẫn là đạm mạc như tăng ni, đối diện với nàng.
Giơ lên mày liễu, Tiếu Tĩnh Vi không chút trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt Mộc Vũ, đôi mắt quật cường ý vị rất rõ ràng.
Nâng tay sờ sờ cái mũi, Lộ Ảnh Niên nhìn hai người ai cũng không muốn nhường đối phương, loạt tinh ý xoẹt qua, hơi nghiêng đầu tránh đi cười trộm.
"Đi siêu thị mua làm cái gì?" Lại sau một lúc, Mộc Vũ rốt cuộc mở miệng, ngữ khí so với bình thường bất đồng vài phần, Tiếu Tĩnh Vi không nhìn ra được sự thoả hiệp, tuy là nhất quán có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng cũng bởi vì thái độ cô như thế mà có chút đắc ý cười cười: "Làm cơm chiều."
Nhấp môi, Mộc Vũ nhìn bộ dáng nàng kiên quyết, thực khó phát hiện được là lúc này cô đang nhíu mày: "Không an toàn."
"Có hai người bảo vệ....!lại nói, siêu thị rất đông người, còn có bảo an, có gì không an toàn?" Mở to mắt, trong lòng thầm mắng Mộc Vũ sao mà cương ngạnh thế, Tiếu Tĩnh Vi lại nhướng mày: "Định như vậy thôi."
Giật giật khoé miệng, Mộc Vũ chung quy không nói gì nữa, chỉ đơn giản liếc nhìn Tiếu Tĩnh Vi, quay đầu một đường hướng về phía xe, mở ra cánh cửa chỗ vị trí sau vô lăng, Lộ Ảnh Niên rất nhanh giành trước một bước phóng lên chiếm lấy, còn không quên nhe hàm răng thiếu điều muốn chọc tức: "Ngày mưa, kỹ thuật láy xe của tôi so với cậu tốt hơn."
Không cần liếc mắt cũng hiểu cô có ý gì, Mộc Vũ híp mi, toàn là cảnh cáo, Lộ Ảnh Niên làm lơ phát động xe, sau đó nhìn hai người còn đứng ở ngoài vẫy vẫy tay: "Lên xe nha, đi siêu thị."
Như vậy, tính là Mộc Vũ không muốn cũng không thể cùng Tiếu Tĩnh Vi ngồi vào băng ghế sau.
Xe chạy đi, thỉnh thoảng nhìn hai người ngồi phía sau thông qua kính chiếu hậu mà tươi cười đắc chí, không dám buông lời trêu chọc Mộc Vũ mặt than khó ưa, Lộ Ảnh Niên cong khoé môi, quay xe hướng ra đường lớn.
Vốn tưởng rằng Tiếu Tĩnh Vi là muốn mua thức ăn về nhà sẽ đưa cho đầu bếp làm, chưa từng nghĩ sau khi về nhà nàng lại trực tiếp mang nguyên liệu vào phòng bếp, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời nổi lên cổ quái, cuối cùng vẫn là Lộ Ảnh Niên cười hì hì bước đến cửa phòng bếp: "Tỉnh Vi tỷ, chị thật muốn tự nấu?"
Rất thuần thục cắt thái cải trắng, Tiếu Tĩnh Vi quay đầu nhìn cô: "Đúng vậy, có việc gì sao?"
Nhìn động tác nàng rất gọn, tâm tình thấp thỏm thoáng chốc yên tâm, chỉ là kiếp trước chưa từng thể nghiệm qua Tiếu Tĩnh Vi đích thân xuống bếp, Lộ Ảnh Niên thiếu chút nữa là sợ xanh cả mặt, ho khan một tiếng: "Đâu cần đích thân chị phải làm, trong nhà có đầu bếp mà."
Buông xuống con dao, đem cái trắng cắt tỉa rất đều bỏ vào đĩa đặt lên bàn, Tiếu Tĩnh Vi rửa tay, xoay người thì thấy Lộ Ảnh Niên lúc này trên gương mặt có chút lo lắng, không khỏi nở nụ cười nhợt nhạt, đi đến trước mặt Lộ Ảnh Niên, vương tay nâng lấy cằm cô: "Sợ tỷ tỷ độc chết em sao?"
"Ngạch......" Theo bản năng lùi lại một bước, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, nhìn Tiếu Tĩnh Vi thu tay lại với bộ dáng cười cười vừa rồi, ngược lại có chút xấu hổ: "Không phải vậy......!Hắc hắc, em ra ngoài xem TV."
Bỏ lại một câu, chật vật từ phòng bếp rời đi, lúc xoay người thì nhìn thấy Mộc Vũ đứng cách mình không xa, hẳn là đã nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, Lộ Ảnh Niên lòng không khỏi gào thét.
Còn trong bếp, đứng gần cửa nên Tiếu Tĩnh Vi cũng có thể nhìn thấy Mộc Vũ, đón lấy ánh mắt cô lãnh đạm, vừa rồi tâm tình bởi vì hành động của Lộ Ảnh Niên mà có chút mất mát nháy mắt tiêu tán, ngược lại nở nụ cười vũ mị với Mộc Vũ.
Mặt than cứ như được đúc từ nham thạch ngàn năm, ánh mắt bình thản đối trả Tiếu Tĩnh Vi một lát thì dời đi, Mộc Vũ nhún vai, ra sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống, nhìn TV bật mở, không nói một lời.
Ngoài phòng, sắc trời thực ảm đạm, lại thêm một trận mưa to không dứt, tiếng nước áp váo kính pha lê như muốn xông vào nhà, Lộ Ảnh Niên chăm chú nhìn TV trong chốc lát, tâm phiền ý loạn bật người đứng dậy, đến bên cửa sổ thất thần nhìn ra ngoài.
"Cậu hôm nay làm sao vậy?" Tuy nói cả ngày đều không từ bỏ mọi cơ hội muốn mình cùng Tiếu Tĩnh Vi chung một chỗ, Mộc Vũ chợt phát hiện cô so với ngày thường có chút bất đồng, đặc biệt là mưa càng lúc càng lớn thì cô lại thoạt trông dị thường nôn nóng.
Giơ tay, xoa xoa mắt phải, Lộ Ảnh Niên thân thể thẳng tắp, trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng mở miệng: "Mắt trái giật là hên,