Sớm đã đoán được Mộc Vũ sẽ như vậy, Lộ Ảnh Niên cũng không để bụng, chỉ là lúc đứng bên cạnh Tào Hành Kiện, có thể cảm nhận được ông nguyên bản nụ cười đạm nhã bỗng dưng thất sắc, lòng cả kinh, nhưng gương mặt vẫn cố bình tĩnh, bất giác di dời tầm mắt chuyển sang người Dương Nhã, quả nhiên bà ấy từ lúc vào phòng bệnh của cô đã rất khác lạ rồi.
"Đứa nhỏ này....." Ngó thấy đứa nhỏ ngồi trên giường phó bộ dáng cực kỳ sợ hãi, mặc dù Tào Cẩn Du có cường thế, giờ thì đối với cô con gái nuôi này không thể thôi đau lòng, nói với Tiếu Tĩnh Vi hãy ở lại với cô, lại ngại chuyện Tiếu Tĩnh Vi là người ngoài, công việc bận rộn, chỉ còn biết thở dài.
Đem vạn mối kinh nghi trong lòng tạm thời thu lại, Lộ Ảnh Niên tất nhiên nhìn ra nguyên lai mẫu thân do dự, mở miệng nói: "Tỉnh Vi tỷ, Tiểu Vũ hiện tại chỉ nhớ được mỗi mình chị, vẫn phải làm phiền chị ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy rồi."
Nói cũng phải, kỳ thực chỉ là bởi vì trong phòng toàn người thân của Mộc Vũ, vừa nghe Lộ Ảnh Niên nói, Tiếu Tĩnh Vi chần chừ một lát lại chuyển tầm nhìn về phía cô, tim run rẩy, cũng thuận nước đẩy thuyền: "Đương nhiên rồi, dù sao thì......!Tiểu Vũ cũng là vì bảo vệ chị nên mới bị thương."
"Này......." Lắng nghe hai người đối thoại, Tào Cẩn Du hơi nghiêng đầu nhìn Mộc Vũ quyết không chịu bỏ tay Tiếu Tĩnh Vi, tựa hồ còn chút do dự, Lộ Văn bên cạnh nhìn tình cảnh này, nhịn không được hơi nhíu mày, nhưng vẫn là thấp giọng muốn khuyên nhủ vợ mình.
Tào Cẩn Du định là muốn nhờ Tiếu Tĩnh Vi, nghe trượng phu khuyên bảo một hồi, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nhưng vẫn là có chút áy náy.
Bởi vì một phen sự tình, không khí trong phòng bệnh lập tức có chút xấu hổ lên, mọi người đều không hề lên tiếng, còn cái người mất trí nhớ lại sợ sệt mà nhìn tràn cảnh trước mắt thiệt hận không thể núp sau bóng lưng Tiếu Tĩnh Vi mà trốn.
Mày đẹp hơi liễm, trông bộ dáng Mộc Vũ liền nhớ tới Lộ Ảnh Niên mười bốn tuổi năm đó mang theo Mộc Vũ vào nhà, lúc đó cô thoạt trông lạnh lùng xa cách, Tào Thanh Thiển lòng thầm nghi hoặc, hồ như đang nghĩ ra vấn đề gì đó, càng cảm thấy sau khi mất trí nhớ có vẻ như Mộc Vũ hoàn toàn không giống như lúc trước, ngược lại là Tiếu Tĩnh Vi ánh mắt mỗi lúc nhìn cô đều mang theo điểm đau lòng.
Theo bản năng lướt nhìn Lộ Ảnh Niên.
Nếu là ngày thường, người vẫn luôn đem hơn phân nữa tâm tư đặt ở chỗ Tào Thanh Thiển nhất định sẽ cảm nhận được nàng đang muốn tư thông với mình, chỉ là giờ phút này đang suy nghĩ xem tại sao Tào Hành Kiện lại vô cùng kỳ quặc, còn có Dương Nhã cứ thẳng tắp mà nhìn Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ, căn bản không cách nào phát hiện Tào Thanh Thiển đang nhìn về phía mình, cũng không biết được thần sắc mình hiện tại khiến đôi mắt xinh đẹp ở nàng thêm vài phần ảm đạm, không xác định.
Thực mau cảm xúc trong ánh mắt tiêu tán, phảng phất như không có bất cứ gì phát sinh, Tào Thanh Thiển đảo mắt nhìn mọi người một lượt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúng ta hay là nên đi thôi, đừng quấy nhiễu Tiểu Vũ nghỉ ngơi."
Một ngày này sự tình phát sinh cũng quá nhiều đi, huống chi đứa nhỏ này vừa mới phẫu thuật không bao lâu, Tào Thanh Thiển có thể nhìn ra được sự mệt mỏi bất lực.
"Đúng nga! Tiểu Vũ mới phẫu thuật nha." Lộ Ảnh Niên khôi phục tinh thần, nhìn Mộc Vũ hận không thể nép sau lưng Tiếu Tĩnh Vi, không khỏi có chút buồn cười: "Để cậu ấy nghỉ ngơi đi, phiền toái Tỉnh Vi tỷ rồi."
Vì thế mọi người liền từ phòng bệnh rời đi, Lộ Ảnh Niên cố tình đi cuối cùng, vừa ra đến cửa thì quay đầu lại nhìn Mộc Vũ, nhìn cô nhẹ nhàng thở ra, chịu không nổi mà lắc đầu.
Tào Hành Kiện lần này đến, thực tế là có công vụ bên người, phu thê hai người đêm đến sẽ ở lại Lộ gia, còn Lộ Ảnh Niên ở lại dây dưa cùng Tào Thanh Thiển với Tào Cẩn Du một lúc, xác định hôm sau có thể xuất viện, nhìn mọi người rời đi, cũng không còn ai oán như mấy hôm trước nữa.
Nhìn ba mẹ cậu mợ mở cửa phòng, Tào Thanh Thiển cũng đi phía sau họ, Lộ Ảnh Niên há miệng muốn gọi nàng lại, chung quy vẫn buông thỏng tay xuống.
Nằm trên giường, nghĩ đến những chuyện phát sinh mấy ngày nay, đối với sự nghi hoặc về Tào Hành Kiện cùng Dương Nhã hãy còn canh cánh trong lòng, Lộ Ảnh Niên ngồi dậy, nhớ lại lúc hai người họ mới bước vào phòng mình, gương mặt thoáng chốc trắng bệch.
Liệu trước đó họ có nhìn thấy lúc mình cùng Tào Thanh Thiển trong phòng.....!thân thiết?
Thực sự rất để tâm chuyện này, đương nhiên sẽ nghi thần ngọ quỷ, mặc dù không xác định Tào Hành Kiện cùng Dương Nhã rốt cuộc có nhìn thấy hay không, Lộ Ảnh Niên lòng vẫn không thôi cảnh giác.
Chỉ là nếu thực sự bị họ nhìn thấy, vì cái gì Cậu lại không trực tiếp đẩy cửa vào, mà lựa chọm trầm mặc?
Thở dài, vô luận trước hay sau khi trọng sinh, cô đối với người cậu này cũng chỉ giới hạn ở mức biết như một người trong gia tộc, Lộ Ảnh Niên thực sự đoán không ra thái độ của hắn rốt cuộc là vì cái gì.
Yên lặng ngồi trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, lấy quần áo, thay ra bệnh phục, vội rời khỏi bệnh viện.
Bắt lấy một chiếc taxi, nói địa chỉ, Lộ Ảnh Niên ngồi ở phía sau nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính không dần lui lại, mày càng nhíu chặt, trong lòng hoảng loạn không thôi.
Nếu Tào Hành Kiện biết chuyện mình cùng Tào Thanh Thiển, lúc này nhất định là thời cơ tốt để chia rẽ mình, ba mẹ lại ở nhà, Thanh Thiển lại phải một mình đối mặt với tất cả bọn họ.
Nghĩ đến khả năng mà Tào Thanh Thiển sẽ lựa chọn, Lộ Ảnh Niên thân mình nhịn không được khẽ run.
Lòng