Sau khi mất trí, Mộc Vũ lúc nào cũng giống như đứa trẻ thiểu năng ngốc ngốc bộ dáng trì độn, một chút cũng không cảm nhận được gương mặt này từng lạnh nhạt vô cảm đến thế nào.
Tâm trí cùng suy nghĩ quá mức đơn thuần, nhưng với tâm ý của bản thân cô lại rất rõ ràng, chí ít thì quên đi những năm qua, lúc mở mắt tỉnh dậy nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi không phải giống như trong ký ức mình năm đó, vẫn là trước sau như một hiểu rõ bản thân mình thích thượng nữ nhân mà cô gọi là Tiếu Tỷ tỷ.
Nhưng mà, càng hiểu rõ tình cảm của mình, không có nghĩa cũng tỏ tường cảm xúc của người kia, giờ phút này đối mặt với Đông Phương Vân cái người hôm qua vừa mới gặp, nhìn cô ánh mắt sáng quắc đi về phía mình, trong lòng hậm hực sợ hãi, rồi lại cảm thấy khá kỳ lạ.
Mắt thấy Đông Phương Vân rốt cuộc đến rồi giơ tay oa lấy tóc mình, Mộc Vũ nỗ lực lùi lại: "Tiếu tỷ tỷ một lát nữa sẽ trở lại."
"Ân?" Hơi khựng, nghe cô nói như vậy khá là kinh ngạc, ngay sau đó giơ lên nét cười hồ mị, Đông Phương Vân đảo mắt nhìn vẻ kinh hoảng hiện rõ trên mặt Mộc Vũ: "Hôm nay có hội nghị thường niên, ít nhất cũng mất cả giờ nga."
"Chị......!Chị......" Thân mình càng lùi về phía sau, lại không biết phải trốn đi đâu, rốt cuộc chính là áp sát tựa lưng vào sô pha, Mộc Vũ mở to mắt nhìn Đông Phương Vân càng tiếng càng gần, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lắp bắp: "Chị muốn làm gì?"
"Tôi a......" Nét mặt tươi cười không hề thuyên giảm, cơ bàn tay khẽ lướt xuống gò má cô rồi đáp lên bả vai, Đông Phương Vân thu hồi tiếu ý, vén những sợi tóc ra phía sau, ngữ khí dị thường ai oán: "Em thực sự không nhớ ra tôi?"
"Hả?" Tay bấu chặt lấy nệm ghế sô pha, nghe Đông Phương Vân hỏi, rồi lại thấy hốc mắt cô dường như ẩn đỏ lên như ấm ức, Mộc Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.
"Chị rõ rõ.......!rõ ràng......" Cắn môi, tựa hồ đang cố khắc chế cảm xúc, Mộc Vũ nhìn đôi mắt loé lên sự thâm tình cùng thương tâm, tiếp theo nước mắt trực chảy xuôi, gần như khóc không thành tiếng, Đông Phương Vân xoay lưng lại, không còn dáng vẻ hùng hổ doạ người như vừa rồi....!
Tình thế tức khắc xoay chuyển, Mộc Vũ ngẩn người, nhìn tấm lưng nữ nhân thoạt trông rủn rẩy, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, hơi nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ cả nửa ngày, thật cẩn thận đứng dậy, bước đến bên cạnh Đông Phương Vân, nhẹ chạm vào vai cô: "Ân......!Ân.....!Chuyện này, trước kia tôi có biết chị sao?"
Đột nhiên quay ngoắc người lại, gương mặt sớm đầy nước mắt nhìn Mộc Vũ, tỏ vẻ không thể tin: "Chúng ta đâu chỉ là nhận thức thôi đâu!"
"A?" Càng nghe càng không thể hình dung, Mộc Vũ si ngốc nhìn cô, trong đầu nhớ lại lúc nằm viện Tiếu Tĩnh Vi có cùng mình đề cập tới, vô thức chớp chớp hai mắt.
Ảnh Niên là bạn tốt, còn nữ nhân trong vô cùng xinh đẹp gọi là Tào Thanh Thiển kia chính là Tiểu Di mình, người quan tâm lo lắng cho mình là mẹ - Tào Cẩn Du, nam nhân luôn bận rộn công tác, chỉ tới thăm mình ba bốn lần là ba - Lộ Văn.
Ngô......!Còn người trước mắt này thực sự cô không nhớ nổi là ai, là Dì, mợ gì sao?
Có cố nhớ thế nào cũng không nhớ là Tiếu Tĩnh Vi từng nhắc đến tên người này, càng không biết Đông Phương Vân cùng mình có quan hệ gì, Mộc Vũ càng nghĩ càng rối, gương mặt nhỏ nhăn nhúm khó coi: "Chỉ là Tiếu tỷ tỷ chưa từng nói về chị với tôi."
Nước mắt ngừng lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, có vẻ như không cam lòng, bước lên một bước, thấy Mộc Vũ theo bản năng đang muốn trốn, Đông Phương Vân trực tiếp duỗi tay ghìm lấy bả vai cô, híp mắt, khí thế chợt biến đổi: "Cậu ấy đương nhiên không kể với em về chị."
"Ngô?" Chỉ đơn giản một câu, lại có thể dễ dàng nghe thấy sự bất mãn trong câu nói của cô, Mộc Vũ thần sắc cũng theo đó mà biến chuyển, tức giận nhìn Đông Phương Vân: "Tôi khẳng định không quen biết chị, nếu không Tiếu tỷ tỷ nhất định sẽ kể với tổi rồi."
"Em....." Không nghĩ tới Mộc Vũ lại trưng ra thái độ này, Đông Phương Vân giơ tay nắm lấy cằm cô, gương mặt áp tới, môi cơ hồ muốn dính lên môi cô, thanh âm trầm thấp: "Cậu ấy không nhắc tới chị, bởi vì.....!chị chính là bạn gái em."
Trừng mắt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng lui lại, thân thủ nhanh nhẹn vô cùng nhuần nhuyễn, Mộc Vũ vội phóng ra sau lưng ghế, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: "Chị nói bậy."
"Chị làm sao nói bậy?" Khoé môi gợi lên trào phúng, Đông Phương Vân lại tiến đến, tính toán vòng ra phía sau, Mộc Vũ cũng theo động tác của cô mà lách người sang, miễn cô ra phía sau thì Mộc Vũ sẽ phăng lên phía trước.
Thấy hành vi Mộc Vũ như vậy, Đông Phương Vân lại cười cười, đứng yên tại chỗ: "Tiểu Mộc Mộc, em phải biết rằng, chị là bạn gái em, Tiếu Tĩnh Vi cậu ấy thích em, đương nhiên sẽ không nhắc với em về chị."
"Ngô?" Mộc Vũ lại ngây dại, cũng theo câu nói buông xuống mà bất động, Đông Phương Vân nhân cơ hội này phóng hai bước đến trước mặt cô, giang tay ôm cô vào lòng ngực, Mộc Vũ trong lúc không để ý, mặt ngược lại đỏ lên, một hồi lâu mới ngây ngẩn mà nhìn cô, chợt phóng ra tia ngượng ngùng: "Tiếu tỷ tỷ thích tôi?"
Tay giật run, ngực giống như bị gì đó ngăn lại, Đông Phương Vân sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi, trong mắt tức giận hiển lộ.
"Tiếu tỷ tỷ cũng thích mình?" Không nhìn đến nét mặt hiện thời của Đông Phương Vân, Mộc Vũ tự nhẫm lại một lần, sắc mặt càng hồng thấu, hiện ra nét tươi cười của trẻ con: "Thật vậy chăng?"
Cắn răng, lần nữa giơ tay niết lấy cằm của Mộc Vũ, ngón cái vân vê lấy môi cô, Đông Phương Vân giơ mi, ngữ điệu nhu mì, không chút nào mang theo phẫn nộ: "Nhưng quang trọng là, em thích chị."
Còn đang chìm trong vui sướng mà lập tức bị đả kích, Mộc Vũ dùng sức lắc đầu: "Tôi thích Tiếu tỷ tỷ."
"Không phải, người em thích chính là chị." Rất chắc chắn nói ra, trầm hạ đôi mắt, nhìn Mộc Vũ vẫn còn đang lắc đầu, Đông Phương Vân chợt vung tay cố định lấy đầu cô, khoé môi nhấc câu: "Chị chứng minh cho em xem."
Chớp chớp mắt, vừa muốn