Lúc Tào Cẩn Du trở về đã là chuyện của ba ngày sau đó.
"Sắp tới trừ tịch*, Tiểu Vũ đâu?" Lạnh mặt nhìn nữ nhi, Tào Cẩn Du từ bên ngoài bước vào liền nhíu mày, sắc mặt thâm trầm.
*Trừ tịch: là hôm mà mọi người cùng nhau quét dọn nhà cửa đón năm mới.
"Ah, chuyện này......." Vò đầu, tròng mắt láo liên, Lộ Ảnh Niên vừa định mở miệng nói vài câu có lệ thì bà đã ngắt lời: "Ba ngày trước mẹ đã kêu con đến Tiếu gia mang nó về, hiện tại nó đâu rồi?"
"Bởi vì........!Cái đó......" Bị biểu tình lạnh băng nghiêm nghị của mẫu thân đông cứng, Lộ Ảnh Niên hơi chút e dè, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tào Thanh Thiển, Tào Thanh Thiển cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu bất lực nhìn cô.
"Tiểu Vũ thân thể cũng chưa hẳn là khôi phục hoàn toàn........" Rõ ràng biết người yêu mình bất lực không làm gì được, Lộ Ảnh Niên trộm mắt liếc nhìn mẫu thân, cúi đầu thực thấp, giọng nói thoáng chút sợ sệt: "Con vừa nói muốn mang cậu ấy về, cậu ấy liền khóc.......!Sau đó đầu lại đau......"
Càng nói càng nhỏ giọng, dường như cảm xúc cũng muốn đau theo câu nói vừa rồi: "Thiếu chút nữa là ngất xỉu, nếu không phải có Tiếu Tĩnh Vi tỷ chăm sóc, con e là cậu ấy lại phải vào viện, cho nên......."
Ngẩng đầu, Lộ Ảnh Niên nhún nhún vai nói với Tào Cẩn Du: "Con cũng không dám tái bắt nàng theo con trở về."
"Phải không?" Bán tín bán nghi nghe những gì Lộ Ảnh Niên vừa nói, Tào Cẩn Du sắc bén mà nhìn cô chăm chăm, Lộ Ảnh Niên cũng thản nhiên mà nhìn trả mẫu thân, không hề trốn tránh.
"Vậy mẹ ngày mai sẽ đích thân đi đón nó." Mày nhướng lên, không muốn tiếp tục khó dễ nữ nhi, Tào Cẩn Du xoay người bước vào phòng khách: "Vé máy bay mẹ đặt rồi, 9h chủ nhật tuần này, Tiểu Vũ cũng phải có mặt."
"Mẹ." Cũng không biết ba mẹ Tiếu Tĩnh Vi đã về chưa, Tào Cẩn Du vừa dứt lời, Lộ Ảnh Niên liền đuổi kịp bước chân bà: "Tiểu Vũ đã như vậy, mẹ không cần miễn cưỡng cậu ấy."
Đột nhiên dừng bước, quay đầu trừng nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du biến sắc, trong mắt toàn là cảnh cáo.
"Được rồi được rồi." Giơ tay bày ra tư thế đầu hàng, Lộ Ảnh Niên lại nhún vai: "Con không nói nữa."
Nhẹ gật đầu, tiếp tục xoay người đi về phía trước, Tào Cẩn Du ưu nhã vào phòng ăn, Lộ Ảnh Niên lúc này thì đứng tại chỗ, chờ Tào Thanh Thiển đi đến mới hạ giọng: "Mẹ hoả khí thực lớn nga."
"Ân, gần đây chắc có chuyện khó xử lý." Cười cười, Tào Thanh Thiển ngưng mắt nhìn bóng dáng của tỷ tỷ: "Ta vừa nghe thấy tỷ tỷ gọi điện thoại mắng tỷ phu một hồi."
Mở to mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, biểu lộ không thể tin, mắt thấy nàng gật đầu, Lộ Ảnh Niên mới chớp mi lộ ra ý cười xấu xa: "Như vậy a! Coi như huề."
Phụt.....!Cười khẽ ra tiếng, lướt nhìn cô, Tào Thanh Thiển cũng thả lỏng không ít: "Tỷ phu mà biết nhất định sẽ phạt con."
"Hắc hắc! Ba mới không phạt được con, muốn phạt, là phạt Dì mới đúng." Nghịch ngợm nháy mắt, thấy nàng hiển lộ hờn dỗi, Lộ Ảnh Niên khoé môi nhấc câu một độ cung, ánh mắt nhịn không được toát lên sự ôn nhu.
"Mau tới ăn cơm đi." Trong bàn ăn, vừa muốn ngồi xuống ghế, Tào Cẩn Du lại cau mày, xoay người nhìn về phía hai người đang cười nói, nhìn thấy nữ nhi nét mặt như ngẩn ra, gương mặt hơi chút khó chịu.
Lộ Ảnh Niên nghe thấy giọng nói của mẫu thân lập tức thu liễm thất thố, nhanh chóng bước vội vào bàn ăn.
Ngồi xuống, lại liếc mắt nhìn nữ nhi cùng muội muội, Tào Cẩn Du chần chừ trong giây lát, tự cảm thấy bản thân mình cũng quá nghiêm trọng rồi, bà lắc đầu, sắc mặt hoà hoãn.
Sau khi dùng qua cơm chiều, Tào Cẩn Du cùng Tào Thanh Thiển còn có việc phải làm cho nên vừa bỏ bát xuống thì lập tức lên lầu.
Nhìn thấy mẫu thân lên lầu, Quản gia cũng bắt đầu thu dọn, Lộ Ảnh Niên cầm điện thoại bước ra ngoài, lập tức gọi điện thoại mật báo cho Tiếu Tĩnh Vi.
Điện thoại tiếp chuyển, sau đó là tiếng nói thanh lãnh: "Làm sao vậy, Ảnh Niên."
"Mẹ em về rồi." Vừa nghe giọng nói của nàng thì biết Tiếu Tĩnh Vi hiện tại rất bình tĩnh, Lộ Ảnh Niên nhịn không được thở dài: "Mắng em một trận, còn nói là ngày mai đích thân đi đón Tiểu Vũ."
Dứt lời, nữ nhân bên kia cũng rơi vào trầm mặc.
Lại sau một lúc, vẫn không có bất cứ âm thanh gì.
Ngày đông chỉ mặc trên người chiếc quần jean cùng áo sơ mi đơn giản đứng ở ngoài cửa gọi điện thoại, tuy thân thể rất khoẻ nhưng có chút không chịu được cái lạnh, Lộ Ảnh Niên nhăn mi, vừa định nói gì thì nghe thấy động tĩnh bên phía Tiếu Tĩnh Vi, chỉ là hình như không phải nói với mình.
"Ba mẹ, chúng ta lát nữa đến Lộ gia đi."
Hút một khẩu khí lạnh, Lộ Ảnh Niên sợ đến ngây người đứng trân ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng, Tiếu Tĩnh Vi lại lần nữa mở miệng, lúc này hiển nhiên là nói với cô.
"Chị lát nữa sẽ đến, em yên tâm."
Tắt điện thoại, Lộ Ảnh Niên nghe thấy âm thanh đô đô truyền đến, vẫn yên lặng đứng đó, hơn nữa ngày rốt cuộc khôi phục thần trí, giơ tay chụp lên trán, lẫm bẫm tự nói với chính mình.
"Nhưng là.......!mẹ hiện tại.....!Hoả khí rất lớn a....."
Buổi đêm vào đông, thân thể phát lạnh nhưng không biết vì sao lại đổ mồ hôi, Lộ Ảnh Niên xoa xoa cái trán, nghĩ đến Tiếu Tĩnh Vi muốn đến đây, nuốt khan một ngụm nước bọt, xoay người mở cửa bước vào trong.
Quản gia đã thu thập bàn ăn xong xuôi, cô do dự là có nên hay không đi thăm dò tình hình.
"Sao lại đứng trân ra đó?" Cầm tách trà từ trong phòng bước ra, định xuống lầu pha thêm một tách, chợt thấy Lộ Ảnh Niên đứng yên trong phòng khách, Tào Thanh Thiển chậm rãi bước tới: "Lại phát ngốc?"
"Thanh.....!Thanh Thiển...." Có chút lắp bắp gọi tên nàng, chỉ là đổi lấy một cái liếc mắt dè chừng, Lộ Ảnh Niên lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn khắp bốn phía, xác định Quản gia đã vào phòng bếp: "Tiểu......!Tiểu Di......"
"Niên làm sao vậy?" Khó có được nhìn thấy bộ dáng đáng yêu thế này, Tào Thanh Thiển nhịn không được bật cười, cũng không muốn so đo việc cô gọi thẳng tên mình, đến trước mặt cô, giơ tay chạm khẽ lên trán: "Nhìn ngốc ghê."
"Không phải......!Tĩnh Vi tỷ.....!còn có ba mẹ chị ấy......!muốn đến nhà....."
Ngày đó