"Mẹ có thể hay không kéo bão?" Trốn trong gốc phòng, tay vẫn ôm ghì lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Tào Thanh Thiển, cằm đặt lên vai nàng, Lộ Ảnh Niên vô cùng khẩn trương nhìn ra ngoài phòng khách: "Thanh Thiển! Dì từng gặp qua mẹ nổi trận lôi đình bao giờ chưa?"
Cứ như vậy mà duy trì tư thế thân mật, Tào Thanh Thiển nhíu mày, chần chừ lại không tránh thoát, nhẹ giọng đáp: "Ngày thường tỷ tỷ luôn rất nghiêm, nhưng nếu nói là thực sự tức giận, ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ."
Nhiều nhất, cũng chỉ là câu nói lạnh người khiến không ai dám động thôi.
Nhưng còn Tiếu Chính Thiên kia thì quá thần thông đi, không chỉ miễn dịch vẻ lạnh băng của Tào Cẩn Du, còn có thể tiếp tục khiêu khích, nếu ông cứ tiếp tục như vậy, với uy nghiêm của Tào thị trưởng không biết lại làm ra chuyện gì nữa.
Theo như những gì Tào Thanh Thiển nói, hàn khí xung quanh Tào Cẩn Du càng lúc càng dày đặc, môi mím chặt lại, ánh mắt dần loé lên sự tức giận.
Tuổi trẻ lúc vừa nhìn thấy thê tử, Lộ Văn ông đã nhớ mãi không quên, trãi qua biết bao khó khăn mới ôm được mỹ nhân về, chung sống hai mươi mấy năm, Lộ Văn tất nhiên biết rõ mỗi nét mặt của thê tử, biết bà lúc này nhất định rất tức giận nhưng vẫn cố kềm nén, không khỏi đau lòng, vốn không tính nhún tay vào chuyện này, nhưng không mở miệng không được: "Lão Tiếu! Các người hôm nay đến đây rốt cuộc là làm cái gì, đừng ở đó chăm chọc thêm nữa."
"Tôi tới thay mặt nữ nhi cầu hôn." Nghe Lộ Văn mở miệng, nam nhân một mặt không đứng đắn ngược lại thu hồi dáng vẻ cợt nhã, hất cằm nói với ông: "Tôi cũng không có ý muốn chọc giận lão bà nhà anh, chỉ là thái độ của cô ấy thực khiến người ta đau đầu."
"........" Lời vừa dứt, Lộ Văn không ngừng nháy mắt ngơ ngác, Tiếu Tĩnh Vi một bên vẫn luôn bảo trì trầm mặc cũng có loại xúc cảm quẫn bách, rốt cuột ngay từ đầu người vẫn luôn đăm chọt là phụ thân nàng, nàng nếu đứng trong tình cảnh của Tào Cẩn Du, nói không chừng đã trực tiếp gọi vệ sĩ hộ tống ba người nhà nàng ra khỏi cửa đi.
Nghĩ đến đây, nữ nhân chợt đứng thẳng người, hai ba bước liền đến trước mặt Tào Cẩn Du cùng Lộ Văn, không nửa phần do dự mà quỳ xuống: "Lộ thúc thúc, Tào A di, con thực sự rất thích Tiểu Vũ, hy vọng hai người có thể thành toàn cho chúng con."
"Tĩnh Vi." Vừa thấy nữ nhi quỳ xuống, Tiếu Chính Thiên bực bội muốn sôi máu: "Con mau đứng dậy, quỳ trước hai người họ làm cái gì?"
"Tiếu tỷ tỷ......" Người cùng lúc mở miệng cũng có Mộc Vũ, nhìn người yêu mình như vậy, tâm sinh cảm động không thôi, đáy mắt kèm theo vệt nước trong suốt, gọi nàng một tiếng, cũng bước đến theo nàng quỳ xuống."
"Hai đứa.....!hai người......" Đứng dậy, Tiếu Chính Thiên càng thêm tức giận: "Tào mỹ nhân! Cô mau chóng bảo chúng nó đứng dậy, con gái tôi còn chưa quỳ trước mặt tôi bao giờ, cô...!cô......"
Gương mặt trầm tĩnh, không để ý đến nam nhân, Tào Cẩn Du nhìn chằm chằm hai người quỳ trước mặt mình, rất lâu cũng không nói ra được câu gì.
"Cẩn Du, tôi biết để cô chấp nhận hai đứa nó quả thực quá khó khăn." Từ lúc bước vào nhà tới giờ, Triệu Phất Như không nói được mấy câu, hết thảy đều toàn là Trượng phu nói thay, giờ nhìn bộ dáng của Tào Cẩn Du như vậy, bà sâu kín một tiếng thở dài: "Ngay từ lúc Tĩnh Vi nói với tôi về chuyện này, tôi cũng thực kinh ngạc, cũng có ý định muốn ngăn tách chúng nó.......!Nhưng rồi thì sao, hai đứa đều lớn rồi, có cách nghĩ của riêng nó, chúng ta hà tất gì......"
"Hai đứa đứng lên đi." Không đợi Triệu Phất Như nói hết, Tào Cẩn Du chậm rãi mở miệng, vẻ mặt vô hỉ vô bi, khiến người không tài nào đoán được tiếp theo bà sẽ nói gì.
Sợ hãi ngẩng đầu nhìn bà, Mộc Vũ không dám đứng dậy: "Mẹ....!con....!con thích Tiếu tỷ tỷ....."
Nghe cô gọi mình là mẹ, Tào Cẩn Du sắc mặt rốt cuộc hoà hoãn vài phần, lúc chuyển sang nhìn Tiếu Tĩnh Vi cũng bình lặng hơn trước: "Đứng lên rồi nói."
Há miệng thở dốc, còn tính nói gì đó, Mộc Vũ cũng không lập tức đứng dậy, ngược là là Tiếu Tĩnh Vi dìu cô đứng lên, khom lưng xoa lấy hai đầu gối cô: "Có đau không?"
"Không đau." Dưới tình huống thế này, người yêu mình vẫn quan tâm đến mình, tuy nói Mộc Vũ thẹn thùng, nhưng cũng nhịn không được lộ ra tươi cười: "Có một chút."
Hơi giương ý cười, ngày thường nhất định sẽ không nhịn được ôm lấy nhân nhi đáng yêu này hôn lấy hôn để, Tiếu Tĩnh Vi thói quen giơ tay xoa lên gò má cô, lại thu tay về, quay đầu nhìn về phía Tào Cẩn Du, đối mặt với bà: "Tào A di, con......."
"Các người trở về trước đi, tôi còn có chuyện phải xử lý...." Phảng phất không nhìn đến hai người ngọt ngào tình ý, Tào Cẩn Du đứng lên, nét mặt vô cảm xúc: "Không tiễn."
Lệnh trục khách vừa ra, Tiếu Tĩnh Vi có bình tĩnh thế nào cũng thay đổi sắc mặt, Mộc Vũ gần như sắp khóc tới nơi, mà Tào Cẩn Du thì cứ xem như không thấy, ngược lại nói với Triệu Phất Như: "Tiếp đãi không chu toàn, xin thứ lỗi."
Nhẹ lắc đầu, vẫn dịu dàng như nước, Triệu Phất Như hơi giương ý cười: "Hôm nay đường đột đến, là chúng tôi quấy rầy."
Gật gật đầu, cất bước đi lên cầu thang, được vài bước, Tào Cẩn Du dừng lại, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Cuối tuần chúng tôi sẽ tới J thị, trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ vẫn là phiền các người chăm sóc rồi."
Nói xong, Tào Cẩn Du ưu nhã lên lầu nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.
"Tiếu tỷ tỷ......" Sắc mặt vừa rồi dị thường nhợt nhạt, Mộc Vũ lập tư như ngẩn ra: "Ý của mẹ là......"
Tuy nói rất biết kiểm soát cảm xúc, trên thực tế đối với áp lực Tào Cẩn Du vừa ban quả thực cảm thấy không được tự nhiên, giờ thì Tào Cẩn Du vừa đi, Tiếu Tĩnh Vi lập tức thả lỏng không ít, giơ tay khẽ véo gò má cô, ánh mắt nhu tình, không nói gì.
"Tôi nói a lão Lộ, Tào Mỹ nhân nhiều năm rồi mà tính khí vẫn y như vậy, mất công tôi phải đối phó." Không theo lời Tào Cẩn Du mà rời đi, Tiếu chính Thiê lại khôi phụ dáng vẻ không đứng đắn.
Biết rõ trong lòng thê tử cực kỳ khó chịu, Lộ Văn tức giận mà nhìn ông: "Ông vẫn cái kiểu ngã ngớn, không hiểu sao Phất Như lại chịu nổi tính khí của ông nữa."
"Phi! Không được gọi Vợ tôi thân mật vậy." Vừa