"Cái gì?" Trừng mắt thất thanh mà kêu ra, Lộ Ảnh Niên thần tình lập tức rối rắm: "Cậu.....!Cậu tính một chân đạp hai thuyền?"
Mộc Vũ vẫn không phản ứng, tiếp tục nói: "Đem những ký ức, ý niệm thống khổ chôn dấu trong lòng, tự động sản sinh một phân cách bảo vệ chính mình, nhưng cũng bởi vì vậy mà đánh mất chính mình........!Cậu biết câu này có ý nghĩa gì không?"
Nói là nói vậy, kỳ thực trong lòng vẫn thấy Mộc Vũ sẽ không có khả năng xin lỗi Tiếu Tĩnh Vi, Lộ Ảnh Niên chỉ đoán được một chút mà thôi, chỉ là Mộc Vũ vô cùng bình thản nói ra những lời này, cô chỉ biết nghiêm túc nhìn Mộc Vũ, không nói gì.
"Người cùng cậu nhận thức là tôi, là nhân cách thứ hai của thân thể này." Bằng vào sự hiểu biết, liếc mắt liền minh bạch ý tức trong lời nói của cô, Mộc Vũ xoay đầu, không nhìn đến Lộ Ảnh Niên, thanh âm vẫn bình đạm, phảng phất như đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, cũng không phải là việc của cô vậy: "Trước đó không phải là tôi mất trí, mà là tôi bị trói buộc trong tiềm thức."
Ngơ ngẩn nhìn Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên mày càng nhăn càng chặt, thẳng đến khi nghe được câu cuối cùng, cô cắn chặt khớp hàm, thân mình theo đó run lên.
"Thông thường nguyên lai Chủ thể sẽ không biết đến sự tồn tại của đối phương, chỉ có một nhân cách khác mới biết được trong cơ thể này tồn tại hai người."
"Đây là lí do.....!lần cứu viện khi đó, lúc nhìn đến Tiếu Tĩnh Vi tôi lại khác thường như vậy, là vì cái gì? Sẽ giống như cậu nói, liều mạng cứu nàng, bởi vì tôi biết nàng đối với một người rất quan trọng, xác thực mà nói, hẳn là người kia vô pháp khống chế bản thân cũng vô pháp biết được chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng khiến tôi phát sinh một số biến hoá nho nhỏ.....!mà tôi thì...!cực kỳ bài xích chúng."
Lần đầu tiên nghe Mộc Vũ nói những lời này, giống y như một chuyên gia tâm lý đang phân tích, Lộ Ảnh Niên nghiếng răng, ánh mắt nhìn Mộc Vũ vô cùng phức tạp.
Nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên khẩn trương lại giống như đau lòng, Mộc Vũ hơi giương khoé môi mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô: "Lúc nhìn thấy cậu, là lúc tôi vừa đến thế giới này."
"Vừa tiếp xúc.....!với thời đại này?" Lông mi run rẩy, tuy rằng hiểu được, nhưng cứ lặp đi lặp lại một lần, Lộ Ảnh Niên ngoài si ngốc thì không có bất cứ biểu tình gì khác, Mộc Vũ nét cười thêm vài phần chua xót: "Một người tính cách yếu đuối lại đơn thuần, cậu chắc cũng biết mười mấy năm nàng đã trãi qua những gì......!Đứa nhỏ đó, tận mắt chứng kiến ba mẹ chết trước mặt mình, không chịu nổi cú sốc ấy mà ngất xỉu, từ đó nó không bao giờ muốn tỉnh lại, vì thế.........!Tôi xuất hiện."
"Tiểu Vũ....." Há miệng thở dốc, muốn an ủi Mộc Vũ, nhưng mấy năm sát cánh cùng nhau Lộ Ảnh Niên chỉ vỗ lấy bả vai cô, cau mày không nói nên lời.
"Trong tình huống bình thường, nhân cách thứ hai cùng chủ thể lại có chút khác biệt, tựa như tôi cùng Mộc Vũ." Thở dài, Mộc Vũ lắc đầu, cảm kích nhìn Lộ Ảnh Niên: "Nếu năm đó cậu không cứu tôi, hiện tại, tôi có lẽ đã là sát thủ của tổ chức, cũng có thể đã chết lúc nào rồi."
"Cậu.....!Đừng nghĩ lung tung, chúng ta là bạn tốt, nói vậy quá khách khí rồi." Không rõ được tâm tình lúc này là thế nào nữa, Lộ Ảnh Niên kéo khoé miệng miễn cưỡng cười cười, nhìn Mộc Vũ, trong đầu linh quang chợt loé: "Vậy......!những gì cậu nói trước đó, lần sau gặp mặt là thế nào, có ý gì? Chẳng lẽ Mộc Vũ thực sự đang lấy lại quyền kiểm soát thân thể này?"
Nghĩ đến đây, Lộ Ảnh Niên ánh mắt vài phần thâm trầm: "Muốn thế nào, mới có thể giữ lại cậu?"
Tuy nói Mộc Vũ kia mới đích thực là chủ nhân, cũng là bạn của cô, nhưng đối với Lộ Ảnh Niên mà nói, người trước mặt này mới quan trọng hơn.....!không.....!không chỉ quan trọng, mà còn là quá quan trọng.
"Chỉ cần tôi muốn, tôi vẫn có thể làm chủ được." Khoé môi nhấc câu, với hiểu biết về Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ tự nhiên nghe ra được ý tứ của cô, tầm mắt nhu hoà hơn rất nhiều: "Nhưng thân thể này, kỳ thật vẫn luôn là nàng, tôi chiếm lấy nhiều năm như vậy, cũng nên trả lại."
Ngẩn ra, bất quá một giây liền bừng tỉnh, Lộ Ảnh Niên chần chừ chốc lát, có chút không xác định mà nhìn cô: "Lần đó.....!là cậu cố ý để nàng xuất hiện?"
"Phải." Gật đầu, Mộc Vũ lại cười: "Ngày đầu.....!Xác thực không cẩn thận bị nàng khống chế, rốt cuộc tai nạn lần đó làm ý thức một phần bị tổn thương.....!Bất quá thì, xem nàng nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi lại vui vẻ như vậy, cho nên tôi mới không có ý định xuất hiện."
"Nhưng....!là vì....." Đến lúc này, Lộ Ảnh Niên làm sao không biết ý tứ câu nói kia, nhất thời có chút hoảng loạn, tay níu chặt lấy ống tay áo của Mộc Vũ: "Vậy....!cậu....!cậu không bao giờ xuất hiện nữa? Chúng ta về sau....!đều không được gặp nhau?"
"Ai nói không gặp?" Liếc mắt nhìn cô, khôi phục vẽ đạm nhiên thường thấy, Mộc Vũ giơ tay vỗ vỗ sau gáy Lộ Ảnh Niên: "Trước đó cậu không phải cũng thường xuyên đến Tiếu thị sao?"
"Nhưng mà đó không phải cậu." Nhíu mày, Lộ Ảnh Niên càng siết càng khẩn, phảng phất như chỉ hơi lỏng một tí Mộc Vũ sẽ biến mất.
"Thì coi như là tôi được rồi." Đối diện nhìn cô, Mộc Vũ trước sau như một: "Tôi tin là cậu làm được mà."
Từ sau khi biết chuyện xảy ra ngày đó, Lộ Ảnh Niên vẫn luôn chìm trong cảm giác bất an bực tức, thẳng đến khi nhìn thấy Mộc Vũ, mới hoà hoãn được một chút, cũng chính vì có Mộc Vũ bên cạnh, cô mới có thể mang Tào Thanh Thiển rời khỏi Tào gia.
Nói cách khác, Tào Thanh Thiển là người mà trước hay sau khi trọng sinh nàng luôn để tâm, còn Mộc Vũ, là lại người mà sau khi sống lại cô thân cận hơn cả.
Nhưng là.....!Mộc Vũ lại muốn đi, về sau không thường xuyên gặp mặt, chỉ còn lại người luôn trưng ra bộ dáng ngốc hề hề.....!
Nghĩ đến đây, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia ưu buồn, Lộ Ảnh Niên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, cực kỳ vô thố.
"Cậu trước đó không phải tốt lắm sao?" Thở dài...: "Phiền cậu giúp tôi chiếu cố nàng."
Nước mắt nhịn không được rốt cuộc lăng dài, Lộ Ảnh Niên cúi đầu, mu bàn tay dùng sức chà lau đôi mắt, lại không ngăn được thứ chất lỏng nóng ấm trào ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ứ: "Vậy.....!Vậy không thể cậu xuất hiện một ngày, cô ấy một ngày được sao?"
"A....." Nghe cô tính khí trẻ con như vậy, Mộc Vũ lại cười, thật muốn giống như thường ngày vỗ vào sau ót Lộ Ảnh Niên, nhưng đến khi gần chạm lại chuyển thành vuốt lên tóc cô, đôi mắt