Ngồi dậy, có chút mê mang mà nhìn khắp bốn phía, ngay sau đó chợt lộ ra hoảng loạn, Mộc Vũ từ trên chiếc giường lớn mềm mại xoay người bước xuống, đứng trong phòng nhìn ngắm một hồi, sau đó mới vội vàng mở cửa ra, rất nhanh phản ứng tìm kiếm điện thoại.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhưng ở trạng thái tắt máy, ấn một lúc lâu cũng không thấy nó hoạt động, lúc này mới hiểu ra di động hết pin, thế nên mới càng hoảng, quét mắt nhìn xung quanh, trong phòng có máy bàn liền lập tức ấn số gọi cho Tiếu Tĩnh Vi.
Tiếng chuông quen thuộc rất nhanh vang lên, Mộc Vũ chớp chớp mắt lập tức quăng bỏ điện thoại hướng nơi phát ra âm thanh chạy đi.
Đứng ngoài cửa, Tiếu Tĩnh Vi vừa lúc tìm được phòng cô, nhìn cánh cửa phòng không khép dự là sẽ đi vào, chợt chuông điện thoại reo lên, chỉ là vang lên vài giây thì tắt ngúm.
Nhăn mày, cúi đầu nhìn xuống lại ngẩng đầu, Mộc Vũ đã từ trong phòng chạy tới trực tiếp ôm lấy nàng: "Tiếu tỷ tỷ!"
Giật mình, theo bản năng vòng tay ôm lấy cô, tay cũng thuận thế trên lưng nhẹ vỗ về, ánh mắt vốn đanh sắc cũng nhu hoà vài phần, nghe cô thấp giọng gọi tên mình, Tiếu Tĩnh Vi than khẽ, rồi lại như nhớ tới gì đó, tầm mắt chợt lãnh đi.
Hơi thoái lui, cùng cô kéo ra một khoảng cách, Tiếu Tĩnh Vi không lập tức mở miệng, chỉ nhìn Mộc Vũ từ trên xuống, môi mỏng khẽ động.
"Tiếu tỷ tỷ?" Không rõ nàng vì sao lại nhìn mình như vậy, ánh mắt của nàng lại khiến cô có chút sợ hãi, Mộc Vũ nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo nàng, cực kỳ vô tội: "Làm sao vậy nha?"
Mày run hạ, nhìn bộ dáng không làm sai việc của cô, Tiếu Tĩnh Vi môi mím càng chặt, một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Mấy ngày nay em đã làm gì?"
"A?" Ánh mắt lập tức mờ mịt, chưa bao giờ nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi lạnh lùng, Mộc Vũ sợ hãi lắc lắc đầu: "Vì cái gì hỏi em như vậy?"
Tuy rằng không biết nàng vì sao xuất hiện ở chỗ này, nhưng rõ là trước đó mình ngủ ở nhà Tiếu tỷ tỷ, các nàng thống nhất là hôm sau liền đến J thị tìm Ảnh Niên.
Hít sâu một hơi, tự nhiên không rõ được Mộc Vũ có ẩn tình bên trong, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tức giận, Tiếu Tĩnh Vi ngữ khí cũng đanh lại mấy phần: "Chị cho em thêm một cơ hội, mùng bốn ngày đó, em đã đi đâu?"
"Mùng.....!mùng bốn?" Lắp bắp lặp lại hai chữ này, đôi mắt đen bóng cũng mơ hồ không rõ, Mộc Vũ liên tục lắc đầu, chân mày cau lại: "Mùng bốn? Em có làm gì đâu........"
Hôm qua không phải mới Mùng ba sao? Hôm nay mới là Mùng bốn mà?"
"Đừng nói với chị em lại mất trí." Thân mình bắt đầu run rẩy, giống như chịu một cú sốc thật lớn, Tiếu Tĩnh Vi cắn môi, sự tức giận càng sâu, thanh âm cũng khiến người nghe đến liền run sợ, giật lấy đôi tay đang kéo ống tay áo mình ra: "Gạt tôi như vậy vui lắm sao?"
"Em......!Em không hiểu chị nói gì cả....." Gương mặt nhỏ nhắn vô cùng khó hiểu, đồng thời cũng vì thái độ của Tiếu Tĩnh Vi mà có chút khổ sở, Mộc Vũ càng nghĩ càng cảm thấy uỷ khuất, hơn nữa tay còn bị nàng hất ra, lập tức cánh mũi cay xót, nhưng khóc không thành tiếng, chỉ cúi đầu nỗ lực cắn chặt răng.
Nhưng cô phản ứng như vậy, Tiếu Tĩnh Vi lại càng xác định cô chột dạ, dọc theo đường đi vốn là chỉ bởi vì câu nói của cậu mà tức giận, tỉ mỉ nhở lại mấy ngày nay nghe điện thoại chỉ là giọng nói đơn thuần đáng yêu đó, giờ phút này lại như vậy, bỗng dưng liền cảm thấy Mộc Vũ thực sực chọc nàng sinh khí.
"Mộc Vũ, Tôi cho em một cơ hội cuối cùng." Sự ôn nhu thường ngày không thấy đâu, còn lại chính là một mặt hàn khí cùng ánh mắt sắc lạnh, Tiếu Tĩnh Vi từng câu từng chữ nói ra: "Tôi đời này, hận nhất những người dám gạt tôi."
Huống chi, mấy ngày nay nàng đã cố thế nào mới nhanh chóng xử lý được mớ công việc sớm đến gặp người yêu.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy Mộc Vũ tính tình luôn mềm yếu, nhưng cũng vì bị giận oan vô cớ nên giọng nói cũng cường ngạnh hẳn ra: "Em nói là em không biết chị đang nói gì!"
Sau khi tỉnh lại cô giống như một người lạ lẫm với thế giới này, tìm không thấy được ái nhân mà mình ỷ lại nhất thì cảm thấy rất lo sợ, đợi đến khi nhìn thấy nàng lại vô tình bị trách oan, mặc dù có nghi hoặc, nhưng bị đối đãi như vậy, cô vẫn là uất ức đến khó chịu.
"Em......!Được lắm." Híp mắt, mở miệng cười khẩy, Tiếu Tĩnh Vi cắn răng, nhìn cô chằm chằm vài giây, thẳng người rời khỏi phòng.
Không nghĩ tới nàng lại phản ứng như vậy, Mộc Vũ chỉ biết ngơ ngẩn tại chỗ, càng nghĩ càng uất hận, hít hít cái mũi, khôi phục tinh thần liền nhanh chóng chạy đi, nhưng thân ảnh kia sớm đã không thấy
"Ngươi......!Hảo." Híp híp mắt, không giận phản cười, tiếu tĩnh vi khẩn Cắn ngân nha, lại nhìn chằm chằm nàng vài giây, thẳng xoay người từ phòng này rời đi.
Không nghĩ tới cô lại phản ứng như vậy, Mộc Vũ ngơ ngẩn tại chỗ, càng nghĩ càng uỷ khuất, hít hít cái mũi, đến khi khôi phục tinh thần mới nhanh chóng đuổi theo, nhưng là thân ảnh của người nào đó đã sớm không còn nữa.
Đứng ở hành lang khách sạn, nước mắt từng giọt rơi xuống, Mộc Vũ giơ tay, hướng trên mặt chùi lau khoé mắt, nổ lức nói với bản thân phải kiên cường, nhưng vẫn không ngăn được.
Tiếng giày cao gót nện xuống nền sàn phát ra âm vang thật khẽ, Mộc Vũ vẫn duy trì tư thế cúi đầu đứng ở đó, không bất kỳ phản ứng, mà nữ nhân đang bước đến cũng đứng đó nhìn cô một lúc lâu, mới bước tới trước mặt cô, lấy ra mảnh khăn giấy muốn vì cô lau đi nước mắt.
Cho dù là thương tâm, Mộc Vũ cũng không cho phép nữ nhân nào khác ngoài Tiếu Tĩnh Vi làm ra mấy động tác thân mật với mình, cô lui về một bước, dùng mu bàn tay xoa xoa, để có thể nhìn rõ người trước mặt mình,