Thật cẩn thận từ trong ngực người nào đó bứt ra, vén vài sợi tóc trước ngực ra phía sau bả vai, Tào Thanh Thiển sau khi bước xuống đứng cạnh mép giường, xoay người liếc mắt nhìn nhân nhi đang say ngủ, khó nhịn khuynh hạ thân mình khẽ hôn lên chóp mũi cô, lúc này mới nhàn nhạt mỉm cười bước đến tủ quần áo.
Đầu ngón tay xoẹt qua số quần áo trong tủ một vòng, cuối cùng dừng lại chiếc áo sơ mi trắng ở phía trên, nghĩ đến ánh mắt người nào đó tràn đầy dục niệm khi nhìn thấy mình mặc chiếc áo này, khoé môi gợi cong kỳ lạ, gỡ chiếc sơ mi ra khỏi mắc áo, tiếp tục chọn một chiếc quần vào phòng tắm rửa mặt.
Sơ mi trắng vừa vặn che quá phần hông, phía trên ba nút vẫn chưa được cài cũng vừa đủ rộng để có thể bại lộ khe rãnh sâu hút ở ngực.
Sau khi tắm xong thì da thịt một thoáng trở nên hồng vựng, nữ nhân từ phòng tắm bước ra so với ngày thường càng thêm vài phần dụ hoặc, đáng tiếc Lộ Ảnh Niên lúc này ngủ say nên không nhìn thấy được mỹ cảnh nhân gian hiếm gặp.
Bụng chợt truyền đến cảm giác đói, lấy tay xoa xoa mới nhớ là hôm qua cơm chiều vẫn chưa ăn đã bị lăn lộn tới giờ, Tào Thanh Thiển cắn môi, bước đến bên giường, vô cùng tức giận liếc mắt nhìn người kia đang ôm chăn ngủ ngon lành, xoay lưng bước thẳng xuống phòng bếp.
Lúc đi ngang qua phòng khách.
Nhìn thấy ánh sáng bên ngoài chiếu vào thực vô cùng chói mắt, thần sắc bỗng dưng hoảng hốt, không biết nàng lại nghĩ tới điều gì, chậm rãi bước đến bức rèm treo, mày nhíu khởi, môi mỏng mím chặt, khép lại bức màn che khuất thứ ánh sáng chói chang khiến người cảm thấy như bản thân bị nhìn thấu.
Căn phòng vốn sáng sủa bởi vì vậy mà tối đi, Tào Thanh Thiển sau khi đóng lại rèm cửa thì thất thần đứng đó trong chốc lát mới xoay người vào bếp, không để ý thấy được Lộ Ảnh Niên đang đứng trên lầu lẳng lặng nhìn theo mỗi động tác của nàng....!
Vào bếp, việc đầu tiên là hâm nóng sữa, mở tủ lạnh ra xem có thể dùng nguyên liệu gì làm bữa sáng, đang suy nghĩ thì lò vi sóng Đing một tiếng, nàng lấy sữa bò rót vào một chiếc ly uống một ngụm, sau đó mới lấy những thứ rau quả từ trong tủ ra, tiếp tục uống một hơi cạn sạch ly sữa.
Lúc này thắt lưng bị một đôi tay tập kích từ phía sau ôm trụ.
Bất giác cả kinh, ngay sau đó thì lập tức thả lỏng thân mình, tay đặt lên vòng tay trước người mình, nhu hạ tiếng nói: "Tỉnh?"
"Ân." Đem mặt vùi vào hõm cổ nàng, hít một hơi thật sâu, môi không chút thành thật trên da nàng cọ động, Lộ Ảnh Niên cười cười: "Không ôm Dì ngủ không được."
"Thói quen không tốt." Đôi mắt rõ loé lên sự cao hứng, nhưng lời nói thốt ra lại dị thường đứng đắn, Tào Thanh Thiển vỗ nhẹ lên tay cô: "Vậy lúc ở quân đội phải làm sao đây?"
"Ahh......" Kéo dài âm điệu, Lộ Ảnh Niên trên người nàng tiếp tục loạn nháo, tay vốn bên hông cũng chậm rãi hướng lên cách một tầng áo lụa vân vê xoa lấy: "Hay là Dì cùng con đến đó đi, Quân tẩu."
Vội bắt lấy cái tay không thành thật kia, Tào Thanh Thiển hơi xê dịch thân mình: "Không được lộn xộn." Dừng một chút chợt ảm đạm nói: "Nói bậy, nếu như vậy thì làm sao giải thích đây."
"Có gì cần phải giải thích, Dì là vợ con, ai dám nói gì." Bĩu môi, tay cho dù bị kềm lại nhưng vẫn không ngừng khiêu khích hai luồng đầy đặn kia, cảm giác được nơi nào đó có dấu hiệu nhô lên áp sát vào lòng bàn tay mình, Lộ Ảnh Niên khẽ cắn vành tai Tào Thanh Thiển: "Dì xem, Đội trưởng cùng Đội phó có nói gì đâu chứ?"
Tay cầm lấy chiếc ly bắt đầu run rẩy, từ lúc chiều qua sau khi cưỡi ngựa trở về liền điên cuồng đến tận khuya, ngủ đến xế chiều ngày hôm nay mới tỉnh dậy, vừa tắm xong giờ lại bị khiêu khích, Tào Thanh Thiển có chút không chịu được cắn chặt môi, liều mạng giãy khỏi người Lộ Ảnh Niên, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề đó nữa: "Đó.....!không giống.....!không phải ai cũng có thể.....!tiếp nhận....!Ah......"
Một cái tay khác vòng lấy eo nhỏ di chuyển xuống dưới, Lộ Ảnh Niên đầu ngón tay cơ hồ chạm đến địa phương tối mật, không tính để nàng nói hết lời, cầm lấy ly sữa trên tay nàng đặt sang một bên bắt đầu một nụ hôn thật sâu, ấn nàng lên vách tường bên cạnh, dùng sức ép lấy đoàn thịt mềm không ngừng ma sát ma đỉnh, nhìn thấy trên môi nàng vẫn còn vương lại chút sữa bò, Lộ Ảnh Niên vươn đầu lưỡi liếm lấy, giọng nói trầm thấp: "Thanh Thiển, Dì mặc như vầy là muốn câu dẫn con sao?"
Thân thể mẫn cảm sớm đã mềm thành một mảnh, đôi mắt vô vàng cảm xúc phức tạp, dễ dàng đoán ra được ý đồ, Tào Thanh Thiển vội chống đỡ bả vai Lộ Ảnh Niên: "Không thể.......!Tối qua đã......"
"Có thể." Trực tiếp chế trụ lấy tay nàng đặt trên đỉnh đầu, nụ hôn dừng trên cổ nàng tiếp tục chồng lên những dấu vết tối qua mà cô đã để lại, một tay khác luồng vào tà áo sơ mi trực tiếp kéo quần lót xuống tới đầu gối, Lộ Ảnh Niên cong cong khoé miệng, không chút hảo ý: "Dì còn tỉnh dậy trước con, hiển nhiên tối qua vẫn là chưa đủ."
"Không......" Đôi tay bị trói buộc, nơi cổ cảm nhận được rõ ràng làn hơi thở nóng ấm của người nào đó, không nhìn thấy được nét mặt của cô lúc này là thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được tình cảnh tiếp theo mà bản thân nàng phải đối mặt, Tào Thanh Thiển liên tục lắc đầu, nổ lực muốn tránh thoát khỏi cô: "Niên Niên! Không được....!không cần được không....."
"Tối hôm qua Dì vẫn luôn nói không cần." Đầu ngón tay ở chỗ tư mật nhẹ nhàng trêu chọc, rất nhanh chọc ra một mảnh ướt át, Lộ Ảnh Niên hơi cúi xuống một chút, cách một lớp áo ngậm lấy viên hạt đo đỏ đang mời chào, đầu lưỡi càn quét, day day hàm răng tinh tế, câu nói tiếp theo thực khiến người xấu hổ giận dữ đến chết thôi: "Nhưng là lúc con muốn rút ra, Dì vẫn nói là không cần."
Ngón tay phía dưới bắt đầu xoa nhẹ, tham nhập vào họng giếng câu lộng, Lộ Ảnh Niên liên tụt phát ra âm thanh thích thú trước ngực nàng, lúc nhã ra, mới phát hiện chỗ đó bị cô biến thành một vùng trong suốt sau lớp vải, đỉnh phấn hồng như ẩn hiện, đôi mắt ngập tràn lửa nóng càng thêm thâm thuý, ngẩng đầu, nhìn nữ nhân sớm đã không còn sức lực giãy dụa đang ngửa ra cố khắc chế tiếng thân ngâm xấu hổ, cô nhanh chóng hôn lấy đẩy ra khớp hàm của nàng, một tay mang theo tay nàng đặt lên vai mình, buộc nàng phải ôm lấy mình: "Tối hôm qua.......!Dì rõ ràng......!Thực chủ động...."
Mở đôi mắt nhoè đi vì nước, toàn thân khoái ý lãnh ngập, ngón tay ở nơi tư mật bắt đầu đẩy ra hai phiến thịt mềm, chậm rãi thăm dò, ngưng mắt vừa thẹn vừa giận nhìn cái người đang câu lên khoé miệng mỉa mai cười mình, vừa há miệng muốn mắng mỏ, nhưng lúc môi vừa hé thì lại thay vào đó là thanh âm rên rỉ mê người, Tào Thanh Thiển chỉ có thể ôm chặt lấy bả vai cô, nhắm mắt lại, tuỳ ý bản thân mình mặc cô phóng túng trong gian bếp.
"Thanh Thiển.......!Con trước kia có phải đã từng nói....!Muốn giúp Dì mát xa nơi này....!khiến nó lớn hơn một chút....."
"Ân......!ân......!Niên.....!Niên Niên...."
"Thật nhiều.......!mật a......"
"Không được.....!Niên....!không được....!nói......"