"Cô rốt cuộc là ai?" Người vừa ngất xỉu rất nhanh chuyển tỉnh, dưới tầm mắt mềm mại ôn nhu chậm rãi mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy lùi về phía sau, gương mặt vốn không chút cảm xúc lại phòng bị cảnh giác, Mộc Vũ híp mắt, nhìn nữ nhân khoé môi ngậm cười, ngữ khí không chút độ ấm: "Mấy ngày nay, cô vẫn luôn tìm cách muốn tôi xuất hiện, vì cái gì?"
Vẫn luôn treo trên mặt nụ cười nhạt, Đông Phương Vân không chút trốn tránh nhìn trả Mộc Vũ, sau một lát thì cười lớn: "Em không cảm thấy.......!Không nói lời nào mà tự dưng biến mất, quăng hết tất thảy mọi thứ cho nàng gánh vác là có trách nhiệm?"
Mộc Vũ nhướng mày không lập tức nói chuyện, tiếp tục nhìn Đông Phương Vân thêm một lúc, nhanh nhẹn mà bước đến trước mặt cô, nhưng khoảng cách nhất định phải duy trì, ánh mắt lạnh băng: "Cô làm sao biết được?"
"A......" Đông Phương Vân cười khẽ, giơ tay câu thượng lấy cổ Mộc Vũ, gương mặt áp sát lại gần, ái muội như toả nhiệt: "Tôi đương nhiên.....!là người hiểu em nhất."
Đôi tay bỏ vào túi quần, thân mình giật run, tầm mắt chậm rãi trượt xuống cuối cùng rơi đúng ngực cô, trước cổ áo là khe rãnh sâu hút lại lần nữa hướng lên đối diện với cô, Mộc Vũ không có bất kỳ động tác nào, thần sắc trở nên nguy hiểm.
"Em định phi lễ tôi sao?" Biết rõ ánh mắt này không chứa hàm ý như vậy, nhưng càng muốn trêu chọc, đôi tay vốn câu lấy cổ Mộc Vũ càng siết càng chặt, Đông Phương Vân phà một hơi thở trên mặt cô, tựa người ép vào người, tiếng nói nhu nhu: "Nhưng tôi không ngại.....!Ở chỗ này cùng em...."
"Hai người đang làm gì?" Đứng trong Bar chốc lát, vẫn không thấy Mộc Vũ tiến vào kể cả Đông Phương Vân cũng không, Tiếu Tĩnh Vi do dự vẫn là nhịn không được bước ra, không ngờ vừa ra cửa thì nhìn thấy tư thế ái muội của hai người, hàn khí bủa vây.....!Giọng nói như tuyết rơi ở Bắc cực.
Thu hồi tầm mắt trên người Đông Phương Vân, nghe thấy tiếng nói của Tiếu Tĩnh Vi phát ra ở phía sau, mâu quang hơi gợn lên nhưng không quá ngạc nhiên, Mộc Vũ cứ như vậy mà thẳng tắp nhìn về phía nàng, không có bất kỳ động tác hay nói năng gì.
Mày ninh nhọn, nhìn ra được xúc cảm quen thuộc trong mắt cô, tâm dợm động giống như có gì đó xoẹt qua, không làm chủ được chậm rãi bước đến......!Lúc còn cách Mộc Vũ khoảng vài bước chân, môi mỏng mân lên ngó nhìn Đông Phương Vân lười biếng từ trong ngực Mộc Vũ xoay người nhìn mình: "Nếu đương sự đã tới rồi, vậy thì tìm một chỗ nói chuyện đi." Đối với sự tức giận của Tiếu Tĩnh Vi hồ như không để tâm, Đông Phương Vân lần nữa cười đến mị hoặc chúng sinh, tính toán nắm lấy tay Mộc Vũ, Mộc Vũ chỉ cho cô một cái liếc mắt nhích hướng sang một bên, tay vẫn bảo toàn đặt trong túi quần.
Không nhìn đến hành vi nho nhỏ này của các nàng, Tiếu Tĩnh Vi lạnh lùng thở ra một hơi hoà hoãn lại tâm tình, cùng hai người bước vào Bar, hướng lên lầu ba đến phòng của Đông Phương Vân.
Cánh cửa vừa khép lại, sự ồn ào náo nhiệt cũng theo đó tắt ngúm, an tĩnh đến dị thường.
Mộc Vũ trước sau như một không nói lời nào, Tiếu Tĩnh Vi nhẹ cau mày, tầm mắt cứ dừng lại trên người cô, rồi dời đi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, nàng cảm giác như tầm nhìn của mình dần nhoè đi.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn giống y cái hũ nút." Sau khi đóng cửa lại thì bước thẳng đến chỗ Mộc Vũ, làm lơ Tiếu Tĩnh Vi, Đông Phương Vân từ trên xuống dưới đánh giá cô một hồi, tiếp tục cười cười: "Bộ dáng em như vậy, thêm bộ quần áo nữa, quả thực không thích hợp mà."
Quần áo trên người là hai ngày trước cô mua cho Mộc Vũ, sớm biết tính cách của Mộc Vũ, mua quần áo đương nhiên cũng theo thiên tính trẻ con, hiện tại nhìn thấy cô như vậy, vô luận có nhìn bao nhiêu lần đều khiến người ta cảm thấy không giống.
"Chị rốt cuộc làm sao biết được?" Hoàn toàn không để ý tới câu nói trêu đùa, Mộc Vũ đạm mạc trước sau như một, không nửa điểm cảm xúc, Đông Phương Vân lại không muốn trả lời cô, xoay người bước đến chỗ Tiếu Tĩnh Vi, nhìn nữ nhân nhíu mày khoanh tay trước ngực mà tự hỏi.......!hai người từng là bạn tốt: "Tôi nghĩ, người Tĩnh Vi thích, là người liều cả mạng sống để cứu nàng đó đó chứ?"
Cảm thấy có thứ gì đó không ngừng hiện lên, nhưng có hình dung cỡ nào cũng không ra, nhìn Đông Phương Vân đáy mắt ngậm ý cười, rồi lại chuyển sang Mộc Vũ đứng phía sau cách đó không xa, Tiếu Tĩnh Vi mày càng như vắc nhọn, môi giật giật, chỉ là không thốt ra lời.
"Cũng đúng, không thể nghi ngờ.
Từ trước tới nay đều là cậu có hảo cảm với em ấy, chờ đến khi em lấy liều mạng cứu cậu thì cảm giác trong lòng mới dần nảy sinh thành thích, sau khi em ấy mất trí cậu vẫn luôn bồi tiếp nàng, lâu ngày sinh tình cho nên thích là chuyện bình thường.".
Kiếm Hiệp Hay
Dừng một chút lại tiếp tục nói: "Cho nên, người cậu thích, là nàng.......!Đừng nói sai đi?"
Trong lòng bắt đầu bất an, không rõ Đông Phương Vân nói những lời này là có ý gì, mặc dù là nghi hoặc nhưng nàng vẫn không phủ nhận, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Xoay người bước đến bàn công tác, rót trà uống một ngụm, Đông Phương Vân giảo bước đến trước mặt Mộc Vũ, không nhanh không chậm thốt lời: "Em rõ chưa, Người mà nàng thích là em."
Mím môi, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
"Nếu vậy thì tôi có vấn đề muốn hỏi em." Cười như không cười mà nhìn Tiếu Tĩnh Vi hoàn toàn