“Oanh”mộttiếngvanglớn,cuốicùnghaingườicũnggiằngcođếnmứcbạophát,ÂuDươngHạcvàLâuThànhkhôngphảilầnđầuđánhnhau,kinhnghiệmđầy mình khống chế phạm vi chiến trường, sẽ không ảnh hưởng đến làm người xung quanh ‘chết oan’.
Văn Học Giai nói: “Thật là xin lỗi, bất quá, ta cảm thấy chuyện quan trọng hiện tại, là rời khỏi vòng chiến.
”
Đại khái là cảm thấy chạy trốn có điểm tổn hại hình tượng, Văn Học Giai thanh thanh yết hầu, giải thích: “Tuy rằng chạy trốn không phải là chuyện một văn học gia cao thượng nên làm, nhưng gặp được vấn đề cụ thể thì phải cân nhắc, ta là ‘tài nguyên’ xã hội phải được bảo tồn, tự nhiên không thể chết trong trận vật lộn của hai con người dã man này, nhưng nếu ngươi chết ở chỗ này có thể giúp thổ nhưỡng phì nhiêu thêm vài phần, tốt hơn là ngươi lưu lại trên đời lãng phí dịch dinh dưỡng.
”
Lý Phúc gật gật đầu, nghiêm túc: “Văn đạo sư, không thể không nói, ta hoàn toàn nhất trí với ý kiến của ngươi, nếu ngươi chết ởchỗnày,cóýnghĩanhiềuhơnngươitồntạirồichorađờimộttậpthivăn rác rưởi.
”
Văn Học Giai cười cười, “Cái gì, ngươi cư nhiên dám nói, thi văn ta làm là rác rưởi.
”
“Ân, ngươi cảm thấy sao! Đây là chuyện mọi người đều biết, chẳng qua cố kỵ lòng tự trọng của ngươi nên không nói ra thôi.
” Lý Phúc hung ác nói.
Văn Học Giai hít một hơi thật sâu, “Ngươi cái tên không tu dưỡng văn học, đồ bại hoại, Phật Tổ sớm muộn cũng sẽ thu ngươi.
”
“Trước đó, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ đánh chết ngươi, trời biết hắn ghét nhất là bà tám phiền toái nhiều lời như ngươi.
” Lý Phúc cắm eo, lót chân, ngẩng cổ nói.
Văn Học Giai trừng lớn đôi mắt nhìn Lý Phúc, Lý Phúc không cam lòng yếu thế mà trừng lại, hai người mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ.
Cầm lấy hồ lô trên tay, nhấc lên, Âu Dương Hạc uống một ngụm, phun tất cả ra tới, “Đây là cái gì, không phải rượu, ngươi đặt bên trong hồ lô rượu làm gì?”
Văn Học Giai luống cuống tay chân tiếp được hồ lô Âu Dương Hạc ném tới, “Ngươi biết cái gì, hồ lô nhất định phải đựng rượu sao? Hồ lô của ta là đựng trà, người không có phẩm vị giống ngươi, tự nhiên không thể hiểu được mỹ vị của trà.
”
Âu Dương Hạc có chút khinh thường: “Thưởng thức loại trà có hương vị như nước đái ngựa này, a, phẩm vị của ngươi thật độc đáo.
”
Văn Học Giai nghiêng đầu, hung hăng liếc Âu Dương Hạc, Văn Học Giai đánh giá chiến lực hai bên một chút, cuối cùng cũng không nhào lên liều mạng cùng Âu Dương Hạc,“Ngươibiếtcáigì,tràlàthứcuốngphongnhã,giahỏathôlỗnhưngươi,tựnhiên không thể lý giải loại thức uống này.
”
“Đó là đương nhiên, ta cảm thấy chỉ có ngựa mới có thể lý giải hương vị của nước đái ngựa mà thôi.
” Âu Dương Hạc có chút phiền muộn xoa xoa tửu hồ lô của mình.
“Tên tửu quỷ đáng chết này, cư nhiên dám vũ nhục trà nghệ.
” Văn Học Giai giương nanh múa vuốt.
“Không không không, ta không có ý vũ nhục trà, ta nghe nói trà là một loại đồ uống rất ngon, ngươi mua chính là lá trà thấp kém đi, đương nhiên, với tiền lương mỗi tháng của ngươi muốn mua trà ngon cũng mua không nổi.
” Âu Dương Hạc tràn đầy nghi hoặc nhìn Văn Học Giai.
Văn Học Giai trợn tròn đôi mắt, “Ta mua đương nhiên là lá trà tốt, bất quá, cái miệng thối của ngươi không nhận ra mỹ diệu của nó.
”
“Là như thế sao? Ta biết văn học gia các ngươi thích phùng má giả làm người mập, đáng tiếc, các ngươi liền dịch dinh dưỡng cũng mua không nổi, đánh sưng mặt cũng không béo được, ta thật ngu xuẩn, ta cư nhiên nghĩ rằng ngươi có thể mua rượu, sự thật chứng minh, quả nhiên ngươi không phải uống rượu.
” Âu Dương Hạc tràn đầy chán nản.
Văn học gia chậm rãi ngẩng cổ, Âu Dương Hạc thất vọng liếc văn học gia một cái, “ Các ngươi đều là một đám treo đầu dê bán thịt chó, về sau trà không cần đặt trong hồ lô rượu, lừa gạt cảm tình hồn nhiên của ta.
”
Văn Học Giai hung tợn trừng Âu Dương Hạc, nói: “Loại sinh vật thô lỗ, ngu dốt, xấu xí khiến người giận sôi, sao còn lưu lại trên đời.
”
“Bởi vì ngươi còn sống trên đời.
” Lý Phúc nghiêm túc giải đáp.
Miệng Văn Học Giai mấp máy một chút, hít một hơi thật