Trong mắt Kỵ Sĩ Ác Linh chớp động ngọn lửa âm u, làm người ta căn bản nhìn không ra nét mặt của Kỵ Sĩ Ác Linh này, bất quá chỉ là đứng lặng ở đấy, đã đủ để những Ác Linh Hung Mãnh khác không dám tới gần phạm vi chung quanh 20 mét rồi.
Với độ khủng bố của Kỵ Sĩ Ác Linh level 15, cho dù Thạch Phong lên tới level 20, tổ một đoàn đội gồm 20 người tinh anh, cũng chơi không được, chín mươi phần trăm khả năng diệt đoàn.
Bởi vì Kỵ Sĩ Ác Linh quá mạnh mẽ.
Giai đoạn hiện tại, rất nhiều công hội cũng sẽ ở dã ngoại ngẫu nhiên gặp được một ít quái vật tinh anh hoặc là đặc thù tinh anh, một tiểu đội hoặc là một đoàn đội liền có thể giải quyết. Nhưng sau khi Thần Vực tiến hóa, ở dã ngoại dù là gặp được một con quái Đầu Lĩnh level 5, cũng đủ diệt sạch một đoàn hai mươi người tinh anh level 5, lại càng không cần phải nói đến quái vật đạt tới level 10 sẽ có tăng thực lực lên trên diện rộng.
Quái Đầu Lĩnh level 10 ít nhất phải ba mươi người chơi tinh anh level 15 mới có thể đối phó, cứ như vậy còn phải chết không ít.
Chớ nói chi là Đầu Lĩnh cấp cao như Kỵ Sĩ Ác Linh vậy chứ, có được rất nhiều kỹ năng phá hoại quy mô lớn không nói, càng có thể chỉ huy Quỷ Hồn cả trấn Bách Quỷ, tuy rằng level 15, tiến công chiếm đóng khó khăn cũng ngang như quái Đầu Lĩnh level 20 trở lên.
Thần Diệu Chi Quang cũng phái ra mấy ngàn người, mới thật khó khăn chém giết Kỵ Sĩ Ác Linh được, vì thế cũng bỏ ra trả giá nặng nề.
Thạch Phong hiện tại nghèo rớt mùng tơi chỉ có hai tay trắng, đẳng cấp chênh lệch 6 level không nói, còn chỉ có một mình, căn bản không có khả năng khiêu chiến Kỵ Sĩ Ác Linh.
“Xem ra chỉ có thể dùng loại phương pháp đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Phong nhìn một vòng chung quanh sân rộng, trong đầu âm thầm tiến hành dự tính và mô phỏng.
Hắn cách đài phun nước khoảng chừng hơn 300 mét, nghĩ muốn lấy được Băng Lam Ma Diễm thì trước đó phải giải quyết những Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa và Ác Linh Hung Mãnh kia, cuối cùng còn muốn đối phó Kỵ Sĩ Ác Linh, chỉ cần hơi sai sót, cũng đủ khiến chết trở về thành.
Thạch Phong lấy ra hai tấm quyển trục ma pháp bậc hai, đây cũng là hai quyển trục quý giá mà hắn còn dư lại cuối cùng, từ nay về sau muốn đạt được chúng hết sức khó khăn, dựa vào sự may mắn chiếm đa phần.
Nếu như không phải vì Băng Lam Ma Diễm, hắn cũng sẽ không sử dụng thứ trân quý như vậy.
“Huyễn Ảnh Sát.” Thạch Phong trong lòng mặc niệm, một cái phân thân dần dần thành hình.
Thạch Phong trực tiếp cho phân thân hơn mười cái lựu đạn Băng Sương bỏ túi, sau đó phân thân xông hướng sân rộng.
Trong giây phút phân thân đặt chân đến sân rộng, Kỵ Sĩ Ác Linh ở đài phun nước liền phát hiện rồi, đầu lâu màu trắng trực tiếp chuyển hướng phân thân, ngọn lửa âm u trong hai mắt bùng cháy sáng quắc.
“Tất cả kẻ sống đều phải chết!”
Kỵ Sĩ Ác Linh rút ra thanh kiếm lớn màu bạc sau lưng, cả thanh kiếm màu bạc chợt cũng toát ra ngọn lửa màu xanh lam, bề ngoài thanh đại kiếm bắt đầu thay đổi, chuôi kiếm thành một cái đầu lâu trắng bóc, trên thân kiếm toát ra rất nhiều xương cốt đâm ngược, chỉ hướng phân thân.
Theo Kỵ Sĩ Ác Linh ra lệnh một tiếng, trên quảng trường vô số Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa như sóng biển tuôn ra nhào tới phân thân.
Phân thân mở quyển trục gia tốc, ném ra một cái lựu đạn Băng Sương bỏ túi, trong nháy mắt đông kết một mảng lớn Ác Quỷ Bị Nguyền Rủa, rồi xoay người chạy.
Bên kia Thạch Phong mở ra Phong Hành Bộ cùng quyển trục gia tốc, khởi động kỹ năng Hư Vô của nhẫn, tiến vào trạng thái hư vô, bay thẳng đến đài phun nước, nhanh như một trận gió lốc.
Thời gian ở trạng thái hư vô nhanh chóng trôi qua, Thạch Phong cách đài phun nước cũng ngày càng gần.
300 mét…
200 mét…
100 mét…
Khi sắp đến đài phun nước lúc, Thạch Phong hai tay nắm chặt hai tấm quyển trục bậc hai, vẻ mặt bình tĩnh kì lạ, nhìn chòng chọc trung tâm chỗ đài phun nước.
“Chuột nhỏ, ngươi cho rằng ngươi có thể tránh thoát đôi mắt của ta sao?”
Kỵ Sĩ Ác Linh đột nhiên xuất hiện trước người Thạch Phong, hai mắt chớp động ngọn lửa âm u phảng phất như có thể xem thấu hết thảy, âm thanh lạnh như băng mang theo giọng điệu khinh thường, giơ lên thanh đại kiếm xương trắng, trên thân kiếm thiêu đốt ngọn lửa màu lam nhạt khiến cho bốn phía biến thành nóng ran dị thường, đột nhiên vung lên, hóa thành một đạo lưu quang, chém rách không khí, chuẩn xác bổ về phía đầu Thạch Phong.
“Làm sao lại biết chứ?”
Thạch Phong cả kinh, hắn tuyệt không hoài nghi một kiếm này có sức mạnh giết chết hắn ngay lập tức, vì vậy hai chân khẽ khuỵu, thân thể cũng uốn cong theo, giống như một con mèo linh hoạt, trong nháy mắt