Rừng rậm Hồng Diệp, cỏ xanh mướt như một tấm thảm.
Một đội người chơi level 5 đang vây giết ba con Sói Rừng Rậm level 5, chiến đấu tiến lui đúng mực, giết ba con Sói Rừng Rậm liên tục bại lui, chỉ chốc lát một con Sói Rừng Rậm đã chết ở dưới quả cầu lửa bay tới, chỉ còn lại có hai con máu tàn.
“Đội trưởng, chúng ta đều level 5 rồi, Sói Rừng Rậm chúng ta cũng đã giết ngán, chúng ta dứt khoát đi giết Sư Tử Con Đồng Cỏ đi, nghe nói chỗ đó đồ rơi xuống không tồi đâu, hơn nữa kinh nghiệm để mọi người chia nhau cũng nhiều một ít.” Thuẫn chiến sĩ uy mãnh vừa ngăn cản Sói Rừng Rậm công kích vừa nói.
“Hay là thôi đi, bây giờ là thời buổi rối loạn, cậu quên tất cả mọi người ở Võ Lâm Minh chúng ta đều bị treo giải thưởng à, một người trị giá 1 ngân tệ, bao nhiêu người đều chờ đợi làm vụ giao dịch này.” Đội trưởng Nguyên Tố Sư đội trưởng lắc đầu, cảm thấy không an toàn.
Một Cuồng chiến sĩ làn da vàng như nến khinh thường nhếch miệng nói: “Đội trưởng, anh chừng nào thì nhát gan như vậy.”
“Trước đoạt trang bị của đám tinh anh, thời điểm đối mặt với nhiều người chơi, vậy mà không thấy tay anh run nha.”
“Võ Lâm Minh chúng ta nói như thế nào cũng nổi tiếng là công hội lớn tại trấn Hồng Diệp, tôi không tin người nào lại không có mắt như thế, dám đến đánh chết chúng ta, cho dù đến đây, chúng ta vừa vặn cũng có thể xử lý bọn họ kiếm được chút tiền lời.”
Đội trưởng Nguyên Tố Sư hơi gật đầu, cảm giác có đạo lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại trấn Hồng Diệp chỉ có Võ Lâm Minh bọn họ bắt nạt người khác, ai dám chọc Võ Lâm Minh họ, quả thực muốn chết.
Đội trưởng Nguyên Tố Sư nói rằng: “Được, giết xong hai con Sói Rừng Rậm này, rồi chúng ta liền đi giết Sư Tử Đồng Cỏ Con.”
“Tốt quá.”
Thuẫn chiến sĩ nhếch miệng cười, dùng tấm thuẫn kháng bay một con Sói Rừng Rậm, một cái Anh Dũng Đả Kích giết chết một con Sói Rừng Rậm máu tàn khác.
Ngay khi tiểu đội thuộc Võ Lâm Minh xử lý một con Sói Rừng Rậm cuối cùng xong, đột nhiên phát hiện có một đoàn đội hơn hai mươi người xông tới, hơn nữa mỗi người chơi đều là tên đỏ, rõ ràng giết không ít người.
“Anh em chúng ta khá may mắn đấy. Bọn họ đều là thành viên Võ Lâm Minh.”
Một nữ thích khách tên đỏ có vóc người nóng bỏng xuất hiện từ trạng thái Tiềm Hành, nở nụ cười mà nhìn về đám người Võ Lâm Minh kia.
Võ Lâm Minh lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, nữ thích khách này rõ ràng cho thấy là kẻ dò đường trước cho cái đoàn kia, nãy giờ vẫn luôn trốn ở bên cạnh tiểu đội Võ Lâm Minh bọn hắn, họ vậy mà đều không có phát giác được.
“Các người muốn làm gì?” Đội trưởng Nguyên Tố Sư nhìn chung quanh một vòng, lạnh giọng hỏi.
“Làm cái gì?” Nữ thích khách cười dịu dàng mà liếc nhìn tên đội trưởng Võ Lâm Minh ấy, cười nói: “Đương nhiên là tìm mấy người làm vài chuyện vui vẻ sung sướng chứ sao.”
“Chị Hoả Vũ nói chuyện với bọn họ làm gì nữa, trực tiếp giết là được.” Đứng ở vòng bao vây có một Du hiệp đã giương cung tiễn, nhắm vào mục sư Võ Lâm Minh, rục rịch.
Thuẫn chiến sĩ bên Võ Lâm Minh biết mình không phải là đối thủ của bọn này, nên đe dọa nói: “Các người nên suy nghĩ cho rõ, cùng Võ Lâm Minh bọn tao là địch chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Chờ bọn này xử lý xong tên Dạ Phong kia, nhất định sẽ trừng trị những đứa đánh chết thành viên Võ Lâm Minh tụi tao, bọn mày phải suy nghĩ kỹ càng, đừng phạm sai lầm.”
“Võ Lâm Minh rất đáng gờm sao?” Nữ thích khách gọi là Hoả Vũ vuốt vuốt chủy thủ trong tay, cười như không cười mà nói, “Nhưng sao tôi lại nghe nói họ bị thần tượng Dạ Phong của tôi giết đến mức ngã trái ngã phải vậy ha?”
“Hơn nữa các người cũng dám tìm thần tượng của tôi gây chuyện, thì đã là gây sự với tôi rồi, tất cả đều chết ở chỗ này đi.”
“Các anh em ra tay đi, đừng để bọn họ chạy mất.”
Nói xong, hơn hai mươi người vây giết tiến sát đến chỗ thành viên Võ Lâm Minh.
Nữ thích khách tên là Hoả Vũ kia đã thoáng chốc lướt đến sau lưng tên đội trưởng phe Võ Lâm Minh. Trực tiếp Kích Choáng, chủy thủ lạnh như băng thật nhanh lau qua cổ của vị đội trưởng kia, sau đó một cái Bối Thứ cộng Dịch Cốt mang đi. Thủ pháp sạch sẽ gọn gàng.
Những người khác bên Võ Lâm Minh thấy một màn như vậy đều sợ hãi tột đỉnh, suy nghĩ chống cự cũng không có, xoay người chạy.
Nhưng mà nào có dễ dàng chạy mất thế được, trực tiếp bị Tường Băng của Nguyên Tố Sư ngăn trở, sau đó một cái Hàn Băng Cầu làm chậm lại, vài tên Cuồng chiến sĩ chia nhau dùng Xung Phong và Đoạn Cân, làm cho Võ Lâm Minh tốc độ di động giảm mạnh, tốc độ chạy trốn không có nhanh hơn con rùa đen bao nhiêu, rất nhanh tất cả mọi người đều bị giết chết hết.
“Thu thập đồ rơi xuống đi. Chúng ta đi tìm mục tiêu kế tiếp.” Nữ thích khách tên Hỏa Vũ nói.
“Những người này thật đúng béo nha,