Rất nhanh Nam Lang liền gửi tới yêu cầu đối thoại.
“Anh là ai? Anh có chuyện gì thì nói mau đi, tôi rất bận.” Thạch Phong đồng ý tiếp xong hơi không kiên nhẫn mà nói.
“Cậu… cậu có biết tôi là…”
Nam Lang nghe thấy Thạch Phong nói như vậy xong, liền không nhịn được dấy lên lửa giận, bất quá vẫn nhịn được, nói như thế nào đây là công việc cấp trên giao phó, hắn phải làm tốt, nếu như những người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, kết cục rất thê thảm.
“Nếu như không có chuyện gì tôi liền cúp máy đây.” Thạch Phong nói.
Nam Lang trong cơn giận dữ nói: “Làm sao tao có thể sẽ không có chuyện tới tìm mày hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì có sao, thế thì có chuyện gì nói mau đi, tôi rất bận.” Thạch Phong không nhịn được mà nói, trước mắt hắn chính là có một kỳ ngộ lớn đang chờ kia kìa, còn phải rút ra thời gian cùng người xa lạ gào thét.
Nam Lang sau khi nghe được thiếu chút nữa lại nổi giận đùng đùng, một tên cao thủ tự do cũng dám nói chuyện cùng hắn thế kia, bất quá liền nghĩ đến Thạch Phong căn bản không biết rõ thân phận chân thật và địa vị của hắn mới dám kiêu ngạo như vậy.
“Mình phải tĩnh táo, tỉnh táo.” Nam Lang tự an ủi mình, “Chỉ cần hắn ta biết rõ thân phận của mình, nhất định sẽ giật mình sợ mất mật.”
“Tôi là người truyền lời cho Minh Phủ, tôi cá chắc cậu hẳn không nghe qua tên gọi Minh Phủ chúng tôi, bởi vì Minh Phủ chúng tôi là một tổ chức ẩn khổng lồ, không có đạt tới trình độ nhất định căn bản không có tư cách biết rõ sự tồn tại của chúng tôi. Còn về thực lực của Minh Phủ chúng tôi, tôi có thể nói cho cậu biết, Tuyệt Thiên coi như là cao thủ ám sát như thế kia cũng phải thông qua ba năm cố gắng, đến hiện tại mới có tư cách thành thành viên vòng ngoài của Minh Phủ chúng tôi, đến bây giờ cũng bất quá là lót ở đáy thôi.”
“Cái gì, Tuyệt Thiên là thành viên vòng ngoài của Minh Phủ các người?” Thạch Phong hơi hơi kinh ngạc.
Tên Minh Phủ này hắn thật sự chưa từng nghe qua, cũng không biết có lợi hại bao nhiêu, nhưng mà một thích khách đứng đầu chỉ là thành viên vòng ngoài, liền có thể biết nội tình của Minh Phủ sâu khôn lường.
Thạch Phong cũng không cho rằng Nam Lang đang nói dối, ở trong Thần Vực đã trải qua nhiều chuyện, phát hiện đâu là lời nói dối rất dễ, nhất là Nam Lang khi nói ra lời kia một phen, mang theo cảm giác kiêu ngạo từ trên nhìn xuống, cảm giác như là ông vua đang nhìn bao quát bình dân bách tính vậy, điểm này là không làm giả được.
“Sẽ không là bởi vì mình giết Tuyệt Thiên, bọn họ nghĩ muốn trả thù đi.” Thạch Phong âm thầm suy đoán, trước cũng không phát hiện trên người Tuyệt Thiên có huy hiệu của công hội, vẫn cho rằng Tuyệt Thiên là độc hành thích khách cao thủ lánh đời, không nghĩ tới còn có lai lịch sâu xa.
Nghe thấy Thạch Phong kinh ngạc, Nam Lang có chút đắc ý.
“Đây cũng không coi vào đâu, Minh Phủ chúng tôi trong hiện thực cũng nắm giữ thế lực không thể tưởng tượng được, nắm giữ tài nguyên và tình báo đều vượt xa sự tưởng tượng của cậu. Cho dù là thành viên vòng ngoài cũng có sức mạnh đủ để cho một tập đoàn lớn ở một thành thị run rẩy, mà ngay cả Nữ thần Băng Tuyết – Bạch Khinh Tuyết mà cậu rất quen thuộc đều kính sợ ba phần với thành viên trung tầng của Minh Phủ. Chớ nói chi là người quản lý cấp cao của Minh Phủ rồi.” Nam Lang kiêu ngạo cười nói: “Tôi nói với cậu như thế, cũng không phải là vì khoác lác về Minh Phủ, mà là để cho cậu biết nội tình của Minh Phủ mạnh cỡ bao nhiêu, không tin thì cậu có thể đi hỏi Bạch Khinh Tuyết, người không đủ thực lực, căn bản không có tư cách biết rõ Minh Phủ tồn tại.”
“Tôi tìm cậu chính là muốn nói cho cậu biết, cậu đã được Minh Phủ chú ý, có tư cách gia nhập Minh Phủ.”
“Là bởi vì tôi giết Tuyệt Thiên sao?” Thạch Phong lạnh nhạt hỏi.
“Ừ, có thể nói như vậy. Nếu như cậu không có thực lực giết chết Tuyệt Thiên, chỉ sợ thật đúng là sẽ không khiến Minh Phủ chú ý.”
Nam Lang hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Thạch Phong lại không có kích động chút nào, những người khác nhận được tin tức này thường đều mừng rỡ như điên, hận không thể chạy mau tới gia nhập, dù sao gia nhập Minh Phủ có thể có rất nhiều cơ hội kết bạn với một đám nhân vật tai to mặt lớn, làm chuyện gì cũng tiện, nắm giữ tin tức cũng là người thường khó mường tượng ra, đối với sự phát triển tương lai có ích lợi không thể tưởng tượng.
“Anh nói là tôi chỉ phải đáp ứng, hiện tại có thể trở thành thành viên vòng ngoài của Minh Phủ sao?” Thạch Phong đã sớm trải qua không ít sóng to gió lớn, không còn là thiếu niên hơn hai mươi tuổi non nớt nữa, cho nên biểu hiện rất tỉnh táo.
Ở kiếp trước, hắn thân là hội trưởng U Ảnh, cũng không có nghe qua sự tồn tại của Minh Phủ. Bất quá Thạch Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao U Ảnh chỉ là công hội nhị lưu, trong mắt công hội nhất lưu khác, bất quá là con kiến hôi, không đáng giá nhắc tới,